Thời gian vẫn chảy trôi và bốn mùa luân chuyển. Con người sống
trên đời chỉ có một lần rồi ra đi mãi mãi vào cõi thiên thu. Nhưng những gì là
thơ ca là nghệ thuật đích thực thì sẽ còn sống mãi với thời gian.
Với bút duyên thiên phú, trong 15 năm cầm bút “từ các chất liệu
của thể Đường thi, thể lục bát, song thất, thể thơ tự do, vè dặm Nghệ Tĩnh,… với
trên hai trăm ngàn viên gạch từ, Tú Rớt Trần Đình Thư đã xây dựng thành công
tòa lâu đài thơ 14 tầng vững chãi, đẹp đẽ đầy sức sống”(*) khiến bạn thơ
không khỏi trầm trồ thích thú mỗi khi có dịp ghé thăm.
Là cây bút nội lực sung sức, lần xây dựng tầng thứ 14 của tòa lâu
đài mang tên Thơ và Đời, Tú Rớt Trần Đình Thư đã dồn mọi sức lực tâm
huyết, gửi vào trong thơ hết thảy mọi tình yêu bấy lâu ông luôn dành trọn cho
thơ và cho đời. Tác giả viết thơ bằng sự say mê của một tâm hồn đồng điệu,
chăm chỉ tìm tòi chắt lọc dựng xây nên những giá trị cốt lõi cho thơ.
Ở Tú Rớt Trần Đình Thư nụ cười nhiều sắc thái làm nên cái lấp lánh
cho mỗi bài thơ. Đứng trước “thời thế thế thời” với những câu “chuyện
đời”, “chuyện rằng” cười ra nước mắt của những “quy trình” những “lưỡi
quan thời nay” tác giả quyết dùng ngòi bút thép hun đúc bấy lâu, đâm trực diện
vào những ung nhọt, những thói hư tật xấu, những ô nhiễm khuẩn nặng nề đang làm
ô uế, làm què quặt thui chột, làm chết dần chết mòn sự đẹp đẽ, mạnh khỏe mà bấy
lâu con người và xã hội chúng ta luôn dày công bảo vệ dưỡng nuôi.
“Thời nay ‘đầy tớ’ của dân
Đất rừng đất biển cứ tần tật xơi
Bắc thang lên hỏi ông trời
Buôn quan một vốn ngàn lời nhờ đâu?
Dân đen thấp cổ bé hầu
Cá nằm trên thớt có rầu dân đen”
Trích (Bắc thang lên hỏi ông trời)
Sự nhạy bén, tinh tường, đa cảm xúc giàu yêu thương của tác giả
luôn trải dài xuyên suốt ở nhiều góc nhìn tư tưởng, nhiều cung bậc cảm xúc khác
nhau. Ấy là tiếng hát ngợi ca quê hương đất nước, lòng tự tôn tự hào dân tộc,
truyền thống bất khuất kiên trung của“con Hồng cháu Lạc”, quyết giữ vững vùng
biển vùng trời của Tổ quốc thân yêu.
“Cơm Việt Nam thơm mùi hưng thịnh
Thế Việt Nam khẳng định toàn cầu
Đi đâu hay bạn về đâu
Nhớ màu hưng thịnh là màu Việt Nam
Bởi dân tộc không cam chịu nhục
Tự do độc lập dục tâm đồng
Đồng tâm “tát cạn biển Đông”
Tự hào giòng máu con Rồng cháu Tiên”
Trích (Mùi hưng thịnh)
Thơ Tú Rớt Trần Đình Thư còn là gánh nặng nghiêng tình cảm dành
cho gia đình, bè bạn, cháu con.
“Cảnh gia đình mình đầm ấm quá
Sống chan hòa rôm rã tiếng cười
Cảnh này tự nói lên lời
Gia đình đấm ấm cuộc đời tịnh thanh”
Trích (Nhân ngày gia đình)
Là những tự sự nhỏ to cùng bao vui – buồn – sướng – khổ – được – mất – có – không, nơi
cuộc đời.
“Gói gọn ở trong một phạm trù
Hưu non ba cọc ấy nguồn thu
Rớt về âm phủ danh không rớt
Tú đến thiên đường Tú vẫn tu
Hạnh phúc đề huề trong tựa ngọc
Tâm hồn thanh thản đẹp như ru
Vạch trần mặt nạ quân tà đểu
Điếc lác hành cho – món đặc thù”
Là chút lãng mạn mông mơ của người say thơ yêu con chữ mang tâm hồn
thi sĩ tươi vui hồ hỡi được cùng bạn thơ thắm tình thi hữu sống hết mình với
Thơ và Đời.
“Thả hứng Đường thi – tứ chẳng nghèo
Vượt lên cảnh ngộ vượt eo xèo
Giao lưu khắp chốn đem thơ rải
Kết bạn muôn nơi mặc bụng beo
Dâng hồn khơi trí chồng cảm tác
Cạn tiền hết gạo vợ mè nheo
Năm con bà Tú còn nuôi được
Cụ Tú can chi lộn phổi phèo”
Trích (Thả hứng Đường thi)
Lúc lại là chút lắng lòng của người “tuổi chiều bóng xế” hướng về
những giá trị tình cảm không thể tàn phai trước thời gian. Và càng không thể
thiếu nụ cười vui tươi hóm hỉnh, “cười rung cả bụng” cười vang sảng khoái thanh
thản tràn năng lượng cùng bạn già nơi cõi hồng trần.
“Sảng khoái cười lên hỡi bạn già
Cho dù mai mốt có thành ma
Lấy thơ trào lộng mà ha hả
Đem phận trêu ngươi để hả hà
Trí tưởng dập dồn – cầm bút điểm
Hồn dâng lai láng – giục lòng gia
Tâm tư thanh thản cung năng lượng
Đủ sức cười vang hỡi bạn già.
(Hỡi bạn già)
Tất cả được viết với mạch tư duy logic vô cùng chặt chẽ, cô đọng
súc tích. Gợi mở cho người đọc thả sức liên tưởng, suy luận cảm nhận từng tác
phẩm theo cách riêng của mình mà không làm mờ nhạt đi nội dung, ẩn ý của tác
giả gửi gắm trong nó.
Có lẽ Tú Rớt Trần Đình Thư không mong muốn gì nhiều cho những
hư danh cuộc đời. Mà chỉ muốn phơi bày sự bình dị chân thành của
một trái tim nhiệt huyết yêu thương luôn sẵn sàng sưởi ấm, gội rửa, dẫn lối
cho những tâm hồn khô héo bụi bặm, những mong tất cả sẽ trở về với
lẽ tự nhiên cao đẹp.
Mùa xuân này tác giả sẽ đón mừng tuổi 83. Con người dù có lạc quan
yêu đời, có nhiệt huyết sục sôi, sinh lực có mạnh mẽ đến thế nào cũng không cưỡng
lại được bước đi của thời gian, của quy luật tuần hoàn bất biến. Thơ và Đời có
lẽ là tập thơ cuối cùng của đời thơ Tú Rớt Trần Đình Thư. Là bản di chúc, là
món quà đẹp giàu tình nghĩa tác giả muốn gửi tới bạn thơ xa gần cả trước thay lời
tri ân cảm tạ. Thơ và đời cũng chính là tuyển tập đời viên mãn tác giả
viết tặng cho chính mình – một đời thơ nồng nàn cùng bao ơn nghĩa.
Xin có lời mừng tác giả và cũng xin ghi nhận những hoài bão, sự
dày công đóng góp chân thành ông dành cho Thơ và Đời. Tiếng cười trào lộng,
cười ngạo nghễ, cười rung bụng, cười ha ha… nhiều sắc thái của Tú Rớt Trần Đình
Thư sẽ còn vang mãi với những dư âm không dễ gì tắt lịm trước tháng năm.
(*) Trích đại ý lời tác
giả.
BAN BIÊN TẬP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét