Ai
dấu niềm đau ở cuối ngày Bóng
chiều đổ xuống tím ngàn mây. Câu
thơ vắng bạn câu thơ nhạt Chén
rượu không người chén rượu cay. Đôi
lúc nói điêu thời lại đạt Nhiều
khi viết thật hóa ra rầy.
Hai
tướng cầm quân ổ bạc bài Trước
vành móng ngựa hết ra oai. Tưởng
rằng vốn ảo vung tay khoét Nào
nghĩ tiền gian ễnh bụng xài. Sao
vạch soi đời phường giá áo Kim
tiền hiện lốt lũ cân đai.
Thanh
Hóa bạn bè biết từ lâu May
mắn gặp nhau sống Vũng Tàu. Kháng
chiến gian nan tình chẳng cạn Hòa
bình đổi mới nghĩa càng sâu. Gia
đình phương trưởng lòng mong ước Tổ
quốc hưng long dạ thỉnh cầu.
Ai
về chốn cũ đấy người ơi! Thương
lắm cho nhau gửi một lời. Mưa
nắng đã nhiều tình vẫn nặng Khổ
đau dù lắm nghĩa nào vơi. Chùa
xưa chuông vọng chiều muôn thuở Cảnh
cũ rêu phong nếp vạn đời.
Một
chiều lạnh giá viếng cô thôn “Hai
Lúa” từng nghe lắm kẻ đồn. Uốn
lưỡi ngạo đời ngờ hẳn dại Co
vòi sợ vợ thế mà khôn. Thơ
cùng mỹ nữ say luôn dạ Rượu
với giai nhân đắm cả hồn.
Thuở
bước chân đi dạ bộn bề Mong
ngày trở lại viếng thăm quê. Thương
nhiều nghĩa bạn lời đưa tiễn Nhớ
mãi lòng ta ý hẹn thề. Thấm
thoắt mười năm dường mải miết Lần
khân mấy độ tựa đam mê.
Thu
chín mùa đông lặng lẽ về, Lá
bàng gió liệng cảnh buồn ghê. Quyên
già canh vắng không thao thức, Gió
bấc đêm sâu cứ não nề. Ruộng
gặt hôm nào phơi gốc rạ, Người
đi độ ấy động niềm quê.
Cơ
chế thị trường dẫu đổi thay Xưa
nay truyền thống trọng nghề thầy. Mặc
ai hám của tài quay giở Thây
kẻ tham tiền giỏi sở xoay. Mến
trẻ yêu nghề lòng vẫn vững Tôn
sư trọng đạo dạ không lay.