Đôi
lời đa tạ gửi qua phây Chốn
ảo tình chân chất chứa đầy. Hoa
ngát hương thơm cho dạ trỗi Rượu
nồng vị ngọt để lòng ngây. Văn
thơ thật khó đền ơn nặng Nghiên
bút làm sao trả nghĩa dầy.
Nay
ngày phụ nữ viết vần thơ Nhắc
nhở hồn xa chữ gọi chờ. Để
bữa cùng em hoài ấm đợi Cho
bầu với bạn vẫn hiền mơ. Mùa
sang lễ hỏi cầu trên bến Hạ
mãn niềm yêu ghé nẻo bờ.
Lá
đỏ chiều thu rụng khắp đường Xa
gần loáng thoáng một làn sương. Vườn
xưa gác lại câu duyên nợ Lối
cũ tìm về nỗi nhớ thương. Thuở
ấy ghi lòng sao chẳng thấu Nên
giờ nhắc dạ vẫn còn vương!
Hội
đủ về đây hợp tuổi già Chung
toàn hưu trí Tháng Mười(*) ra. Anh
em gặp gỡ đều vui vẻ Đồng
nghiệp giao lưu vẫn mặn mà. Mỗi
tháng đôi lần tôi với chị Vài
tuần ít bữa bạn cùng ta.
Trồng
trọt nhiều lần bị bẻ cong Buồn
trông lăn lóc quả thanh long. Bập
bùng trận gió đang nung nóng Thấp
thỏm nhà vườn mãi đợi mong. Vườn
quả cuối mùa đang chín mọng Mạng
đèn suốt tháng vẫn hoài chong.
Quanh
năm buôn bán ở mom sông Nuôi
đủ năm con với một chồng. Lặn
lội thân cò khi quãng vắng Eo
xèo mặt nước buổi đò đông. Một
duyên hai nợ, âu đành phận, Năm
nắng mười mưa, dám quản công.
Bồng
con, ai đó đứng trông chồng Xuân,
hạ qua rồi lại tới đông. Dằng
dặc muôn năm, mờ bóng nhạn Mỏi
mòn trọn thuở, nhạt tin hồng! Trung
trinh, son sắt đầu non đợi Chung
thủy, kiên cường cuối biển mong!
Con tạo xoay vần nghĩ cũng mau Lục tuần hỏi đã rõ vàng thau? Hạ vừa tới ngõ sen bừng sắc Thu mới ngang sân cúc rực mầu. Đông vẫn chưa quên chân giá buốt Xuân còn mãi đợi mắt hoen châu.
Sắp
ngày Phụ nữ Việt Nam ta Nghĩ
mãi chưa ra một món quà. Máy
lạnh, mùa đông đang ập tới Xe
hơi, bằng lái lấy đâu ra? Phấn
son chỉ ngại không còn trẻ Váy
áo thời e đã chớm già.
Nhớ
khúc đường quanh buổi hẹn hò, Sông
đùa nũng nịu uốn lưng so. Nương
ngoài rộn rịp nhiều thôn nữ, Bến
giữa leo teo mỗi khách đò. Nhấp
nhỏm thuyền con tay mái khỏa, Chần
chừ nước cả mắt người lo.
Vung
bút thay gươm đuổi nghịch thù Văn
hùng tải đạo để ngàn thu. Hịch
trao thức tỉnh phường xâm lược Phú
gửi khuyên răn đứa ngục tù. Một
chữ “nhân” khai tâm kẻ ác Vài
vần “thi” thiện trí người ngu.
Mang
cả tình người đất Cửu Long Về
thăm Hà Nội, trái tim hồng. Tháp
Rùa nắng sớm lung linh đợi Văn
Miếu mưa chiều khắc khoải mong. Thương
dáng Ba Đình cờ đỏ thắm Nhớ
hồ Trúc Bạch nước xanh trong.
Vạn
thế noi gương đức Phật Hoàng Không
màng ngôi báu tới rừng hoang. Cửa
Thiền mở rộng tâm son sắt Ngõ
Niết khai thông dạ đá vàng. Đắc
đạo dung nhan bừng tỏa rạng Viên
thành sắc diện rực hào quang.
Vua
biết kính trời, quan biết lễ Quân
cần yêu nước, tướng cần minh. Dân
lo cơm áo, thầy lo đạo Bạn
trọng hư danh, tớ trọng tình. Khách
khoái văn chương, người khoái lợi Ta
cầu tri kỷ, kẻ cầu vinh.
Huynh
hữu xa gần khắp bốn phương Đồng
tâm nhiệt huyết với thơ Đường. Trai
hèn gắng sức gom hoa trái Gái
đảm dày công giữ sắc hương. Bạn
trẻ hồn nhiên lòng gắn bó Người
già lặng lẽ dạ yêu thương.
Lời
chúc ngày sinh, đến bất ngờ “Mong
chơi cờ tướng chẳng rù rờ...” Lưu
vào trong máy mươi phai(*) ảnh, Để
lại cho đời mấy áng thơ. Thi
phú vô duyên sao bạc bẽo, Sỹ
phu hữu trách vẫn ngu ngơ.
Quạt
mo Bờm đổi nắm xôi này Giá
trị công bình chẳng lợi vay. Kẻ
khó nhiều tiền lay dạ thẳng Người
khôn biết đủ vững tâm tày. Nâng
lên miệng thổi hầu tư túi Hạ
xuống lòng mềm dễ lót tay.
Ý
riêng từ bỏ khỏi lòng ta Hỷ
xả thương nhau tựa một nhà. Hãy
sống từ tâm rời vị ngã Và
vui thiện ý cận kề tha. Chan
hòa tình cảm cùng muôn loại Ban
rải yêu thương khắp trẻ già.
Phong
trần mấy độ vẫn thanh tân Trắc
trở lâu nay cũng cóc cần! Mong
đến ngày sau vờn giấc mộng Ngóng
về thuở trước nhớ người thân. Hẹn
thề tình mới bền muôn kiếp Ghi
tạc nghĩa xưa thấm vạn phần.
Mới
đấy mà Thu trở gót rồi, Đông
về giá lạnh buốt đầu môi. Rèm
thưa vách hở trăng nhòm chiếu, Bướm
lượn chim bay suối chạnh đồi. Thấm
thoát thời gian ngày tháng lạc, Bần
thần tuổi trẻ sắc hoa trôi.
Một
thoáng chiều thu ghé Vũng Tàu Thương
tràn Bãi Trước nhớ về nhau. Gió
trưa man mác trời xanh biếc Nắng
sớm long lanh biển tím màu. Vọng
Nguyệt bên em say ý ngọc Nghinh
Phong cùng bạn đắm vần châu.