Đầu
mùa mà nực quá... ôi
cha!
Nóng
tự bình minh đến cuối tà.
Mây
gió cũng đành danh bổng lượn
Chim
muông phải bặt tiếng ngân ca.
Dòng
sông cạn kiệt khô tận đáy
Xóm
ngõ khô ran buốt cả nhà.
Liệu
tới bao giờ tươi mát nhỉ
Sợ rằng lâu quá dễ ra ma...!?
Đầu
mùa mà nực quá... ôi
cha!
Nóng
tự bình minh đến cuối tà.
Mây
gió cũng đành danh bổng lượn
Chim
muông phải bặt tiếng ngân ca.
Dòng
sông cạn kiệt khô tận đáy
Xóm
ngõ khô ran buốt cả nhà.
Liệu
tới bao giờ tươi mát nhỉ
Sợ rằng lâu quá dễ ra ma...!?
Sông
đời con nước lặng lờ trôi
Nguồn
đức ngàn xưa đã cạn rồi.
Thế
thái đen thui nào khác mực
Nhân
tình bạc trắng tựa như vôi.
Nịnh
thần trơ trẽn buông liêm sỉ
Chí
sĩ quay lưng chẳng đắp bồi.
Nghiên
bút khó lòng khuyên quỷ
dữ
Đến ngày mạt pháp cũng đành thôi.
Hôm rày tạm nghỉ, cóc mần thơ
Buổi ngáp ngày vươn chú đợi tờ...
Chỉ mộng Tháng Tư đừng cãi vợ
Lại cầu Ngày Một ngoảnh cầm cơ.
Chú mèo thương chuột sao lầm lỡ...
Con cá mến câu chẳng hững hờ...
Vui vẻ mỗi ngày thi thoảng nhớ
Lại mò phây-búk, lại... mần thơ...
Ta
lại về phơi nắng tháng Tư
Rằng
oi còn nóng mặc thôi... ừ!
Vì
đâu xuân khép tình sao nhỉ
Rồi
đó hạ về nghĩa thế ư..?
Những
muốn buông ra... mà cứ phải...
Còn
toan giữ để...
dẫu đi từ...
Cố
mong thu tới mùa may mát
Cho thỏa cơn nồng cái gió hư...
Rộn
ràng Sông Mã gọi muôn phương
Phây-búk Hoa Thanh Quế ngập phường.
Thi hữu vui mừng... vương ý chậy(*)
Bạn bè mến chúc... quyện quê hương.
Ai về Bá Thước mình như vẫn...
Bạn ghé Sầm Sơn tớ vẫn thường...
Đường luật vần gieo hòa nỗi nhớ
Hàm Rồng sóng cuộn kết yêu thương.
Tu
mình quả thật lắm gian nan
Bao
đận bão vây lại gió càn.
Đọc
sách bậc hiền khơi
trí rạng
Rọi
gương hào kiệt giữ lòng an.
Sân
si bỏ hết niềm vui tỏa
Phiền
muộn xả buông nỗi hận tàn.
Dạ
vững nhất tâm rèn đức trụ
Như tùng bách thẳng trấn quan san.
Bài
xướng:
Hào khí Đông A
Trăm
họ đồng tâm nước mạnh cường
Bạch
Đằng nổi sóng giặc tan xương.
Quốc
Công dũng khí tài thao lược
Bình
Trọng hiên ngang trí khác thường.
Vạn
Kiếp,
Thoát
Hoan hồn phách lạc
Diên
Hồng...
bô
lão dạ can trường.
Bảy trăm năm chục năm kỳ tích
Nổi tiếng thành Nam đất cố hương.
Bài
xướng:
Vun
bồi sảng khoái
Khi
chồng công tác ở nơi xa
Kết
bạn cùng thơ rộn cửa nhà.
Mải
miết vời nghiên tô gốc bưởi
Cần
cù dụng bút vẽ cành na.
Vào
phây Lục bát
tìm xem ạ...
Lướt
mạng Đường thi học hỏi à...
Trí
não vun bồi niềm sảng khoái
Anh về hạnh phúc ngát hương hoa.
Mến tặng các thi hữu Trang thơ Facebook Hương Rừng (Hòa
Bình).
Hương
Rừng xuân thắm – thắm tình thơ
Rộn
rã Lương Sơn thoảng thác Bờ...
Nước khoáng Kim Bôi – tình mãi đẹp
Suối miền Pù Noọc – cảnh nguyên sơ.
Mình lên thủy điện Xên Mường đợi
Bạn ghé Đà giang Cầu Mát(*) chờ.
Ché rượu cần thơm mừng chữ “Phúc”
Hòa Bình phây-búk rộn trang thơ...
Rực
trời sắc đỏ gió đong đưa
Xuân
đã đi rồi hạ đến chưa?
Mỏi
gót tha hương dường chẳng ngán
Mòn
chân viễn xứ vẫn không chừa.
Lập
lòe đom đóm thương ngày cũ
Lấp
lánh trăng vàng nhớ thuở xưa.
Bất
chợt trông mầu hoa gạo nở
Cố hương yêu dấu ngỡ như vừa…
Làm
người nếm đủ biết bao nơi
Đến
đảo Côn Lôn đã cuối đời…
Viếng
mộ Hàng Dương lòng quặn thắt
Thắp
hương Chị Sáu lệ
tuôn rơi.
Gian
lao một thuở đồng bào hỡi...
Hạnh
phúc nghìn năm Tổ quốc
ơi!
Nhắn
nhủ cùng ai đừng bội nghĩa
Rồi mang nỗi nhục, tấm gương soi.
Kính tặng Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng.
Mái
đầu bạc trắng mãi hiên
ngang(*)
Hai gánh giang sơn nặng trĩu đàng.
Hợp sức đồng tâm làm cách mạng
Khơi nguồn giữ đất đuổi sài lang.
Vì Dân... đoàn kết xây non nước
Chỉnh Đảng... thi đua dựng xóm làng.
Vững lái con thuyền... ơn Chủ tịch
Rũ bùn đứng dậy chói lòa trang...
Bài
xướng:
Vô đề
Đầu
óc rối mù nản lắm thay
Làm
sao gỡ được mối tơ này.
Gạo
tiền tới tấp... vừa
lo trả
Cơm
áo dập dồn... lại
tính vay.
Thời
vận chưa yên rằng
phải khổ
Duyên
phần chửa tới cũng đành cay.
U
mê một thuở
còn ôm hận
Những tưởng qua rồi... chợt trắng tay!
Ngó
bức dư đồ dạ xốn xang
Phải
rằng lịch sử đã sang trang.
Biển
Đông nỗi hận trùm bao dặm
Ải
Bắc niềm đau phủ mấy hàng.
Nhớ
mãi Gạc Ma bầm sắc máu
Nào quên biên giới trắng màu tang.
Biết
bao tuấn kiệt quên thân xác
Tô thắm ngàn năm áng sử vàng.
Con
vẽ tặng cô triệu đóa hồng
Kính
thầy dạy dỗ thỏa hoài trông.
Bông
vàng bông đỏ... luôn
hòa hợp
Màu
trắng màu xanh... được phối lồng.
Ý
tưởng thần tiên phồn xã tắc
Tâm
hồn trong trẻo thịnh non sông.
Chăm
ngoan học hỏi mầm xanh mãi
Đền đáp nghĩa ơn bậc cấy trồng.
Một
mình gánh đủ thứ trần ai
Dây
nhợ tùm lum đủ ngắn dài.
“Khoan
cắt bê tông” ra sức dán
“Bán
sang nhà đất” mặc lòng đai.
Ngừa
thai bao tốt… nghe mà ngán
Đặc
trị vô sinh… thế mới hài.
Đen
trắng đỏ xanh như váy đụp
Mặc trời mưa nắng sắc khôn phai.
Bài
xướng:
Chiều
trên đồng sen
Chiếc thuyền đưa khách lướt qua sông
Cô gái nhìn ai... má ửng hồng?
Rực rỡ màu hoa soi ngấn nước
Nhịp nhàng cánh én lượn tầng không.
Tay gom sợi nắng, nắng hôn nhẹ
Gió chở làn hương, hương tỏa nồng.
Lặng lẽ chiều trôi sương thả giọt
Sen chào đón hạ gợi hoài mong.
Linh
Quy Pháp Ấn(*) tựa... thiên đàng
Thấp
thoáng ai người giữa khói nhang.
Dốc
đỉnh mây sà như huyễn hoặc
Đồi
trên gió thổi lại mơ màng.
Khuôn
hình sắp xếp dường mê hoặc
Cảnh
vật đan cài những xốn xang.
Bỗng
chốc thầm mơ mình thoát tục
Duyên đời nhẹ nhõm chẳng còn mang.
Bài xướng:
Mong...
Có
còn chi nữa để mà mong
Cây
chẳng ra hoa lúa chửa đòng.
Bạc
phếch đường về mơ tưởng thẳng
Nhạt
nhòa lối bước hóa ra cong.
Áo
cơm dăm bữa buồn trong nỗi
Sách
bút đa mang lạc giữa dòng.
Tuổi
tác từng qua bao gió bão
Canh khuya thao thức với đèn chong.
Bài xướng:
Duyên nợ Thúy Kiều
Trải
bao năm tháng chẳng phai mờ
Lắng
đọng một thời tuổi mộng mơ.
Kim
Trọng trách mình xa bạn ngọc
Thúy
Kiều than phận vắng người thơ.
Cây
khô cứ tưởng đâu còn lộc
Cành
héo bất ngờ trổ búp tơ.
Bến
ái thuyền ân nay gặp lại
Tình mai, nghĩa trúc thật ai ngờ?
Em
về đất Vũng... thả hồn thơ
Giữa
cảnh thần Tiên dạ thẫn thờ.
Én
liệng tầng không hòa nắng nhũ
Âu
vờn trên sóng khỏa trời lơ.
Tao
Phùng kỷ tặng thương còn đó
Phước
Thắng lời trao ủ mãi giờ.
Tay
nắm chặt tay ngờ giấc điệp
Biển chiều sánh nhịp thả hồn thơ.
Ta
buồn mượn mấy vần thơ ngỏ…
Để
trút tâm can... tựa mối vò.
Cố
gắng chưa nhiều nên chửa đặng,
Hay vì vận số có nào cho…!