Bài xướng:
Duyên nợ Thúy Kiều
Trải
bao năm tháng chẳng phai mờ
Lắng
đọng một thời tuổi mộng mơ.
Kim
Trọng trách mình xa bạn ngọc
Thúy
Kiều than phận vắng người thơ.
Cây
khô cứ tưởng đâu còn lộc
Cành
héo bất ngờ trổ búp tơ.
Bến
ái thuyền ân nay gặp lại
Tình mai, nghĩa trúc thật ai ngờ?