Khao
khát mười năm mộng ước chờ Hôm
nay được viết trọn vần thơ. Ao
làng vùng vẫy bao lần hụt Biển
Á tung hoành mấy bận trơ. Rồng
Đỏ bừng soi thêu nét gấm Hổ
Vàng gục ngã dứt đường tơ.
Gió
lạnh dồn mây phủ kín trời Đêm
ngày ảm đạm lá vàng rơi. Ven
đường rặng liễu không chào đón Cuối
ngõ hàng me chẳng gọi mời. Dãy
phố đìu hiu vầng ngọc lặn Căn
nhà vắng vẻ ngọn đèn khơi.
Đông
tàn vọng tưởng buồn giăng mãi, Đêm
vắng hoài mong nhớ trĩu đầy. Mấy
độ mưu sinh rời cánh nhạn, Bao
lần thế cuộc rũ làn mây. Thương
về kỷ niệm trời quê cũ, Ngoảnh
lại thời gian khói bụi dầy.
Đỏng
đảnh em hờn sập xứ Đông Bấn
tâm anh ghẹo Nguyệt trêu Hồng. Nên
thơ gần gũi hồn lang lảng, Đến
nỗi buồn buôn dạ chất chồng. Có
phải yêu si thành ảo thực? Hay
là giận mát hóa hư không?
Ta
đã đi qua một đoạn đời, Đắng
lòng nhưng cố gượng làm vui. Hạt
cơm danh lợi cay xè mắt Chén
rượu công hầu mặn xé môi! Nếm
bả lợi danh chua chát lưỡi, Uốn
câu khinh trọng xót xa người!