Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2019

Bài thơ “Đèo Ba Dội” của Hồ Xuân Hương – một sự phá cách tuyệt vời


Một số người hiện nay quá quan trọng hóa đến các “lỗi”, “bệnh” trong thơ Đường luật, nhưng chính những nhà thơ Đường điển hình nhất như Lý Bạch, Đỗ Phủ,… hoặc các nhà thơ lớn của Việt Nam trước đây như Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Bà Huyện Thanh Quan, Nguyễn Khuyến, Trần Tế Xương, v.v… lại sẵn sàng “phá cách” để tạo ra bài thơ có giá trị cao hơn. Các bài thơ của họ mang đầy đủ nét đẹp đặc trưng của thơ Đường luật, có giá trị cao cả nội dung và nghệ thuật, nhưng không quá câu nệ vào một số các quy định quá chi tiết, miễn sao đạt được tối đa cái nhà thơ muốn thể hiện.


Ở đây xin nói về bài thơĐèo Ba Dộicủa Hồ Xuân Hương:

Một đèo, một đèo, lại một đèo
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa son đỏ loét, tùm hum nóc
Hòn đã xanh rì, lún phún rêu.

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2019

Bãi tắm Thùy Vân



Trời xanh mây trắng lững lờ trôi
Bãi biển nơi đây đẹp tuyệt vời.
Ráng đỏ chiều tà in mặt nước
Trăng vàng đêm muộn rọi bờ môi.
Hè về náo nức người ôm sóng
Xuân tới nôn nao sóng níu người.

Tìm đến hội thơ Vũng Tàu



Tôi tìm đến hội hợp duyên nhau
Di sản Đường thi đất Vũng Tàu
Chốn ấy sân chơi, niêm luật vững
Nơi này điểm đến, tứ vần trau.
Tình thơ vấn vít không phai sắc
Nghĩa bạn vương tơ mãi đượm màu.

Ngâm thơ

Tặng Phạm Hiền.



Vẳng giọng mê huyền ngọt tiếng tơ
Lời em xao động bóng trăng mờ.
Vần bay điệu luyến say dường mộng
Tứ thả cung trầm thẳm tựa mơ.
Khắc khoải niềm yêu ngơ ngẩn tưởng
Mênh mang nỗi nhớ thiết thao chờ.

Cảm tác tuổi bảy mươi tư



Bồi hồi nhớ lại chặng đường qua
Bảy bốn xuân đời đến với ta.
Sương trắng nắng tràn vương mái tóc
Gió vờn mây giỡn vẳng lời ca.
Mỗi trang bài soạn văn bay bng
Bao chuyến đò ngang sóng thuận hòa.

Hạ cảm



Soi vào chén rượu tóc pha sương
Xác phượng hờn ve rụng đỏ đường.
Chốn đó nhà ta thành cố xứ
Nơi này đất khách hóa quê hương.
Xót lời thiếu phụ trong cung oán(*)
Thương tiếng Kiều Nhi khúc đoạn trường.

Thứ Năm, 13 tháng 6, 2019

Xướng họa: TRĂNG HOÀNG HÔN



Bài xướng:
Trăng hoàng hôn trên dòng Hương Giang

Vầng trăng khuyết lạnh thẳm trời xa
Gió thoảng buồm trôi vẫn nắng tà.
Nước chảy mơ màng xao sóng gợn
Mây trôi lãng đãng ửng vàng sa.
ơng Giang tản mãn thuyền câu hát
Núi Phụng tìm về bến hội ca.

Chùm xướng họa: GIÀ ẤM TÌNH GIÀ




Bài xướng:
Già ấm tình già

Đôi vợ chồng già sống với nhau
Lẽ đời thường thế có gì đâu.
Ông còn ham đọc văn và sử
Bà vẫn say trồng chuối với rau.
Xe pháo ông chơi nơi cửa trước
Cuốc cào bà mải mé vườn sau.

Chùm xướng họa: TÌNH THƠ



Bài xướng:
Tình thơ

Gặp khách tri âm sợ chóng già
Kéo thời gian lại muốn đừng xa.
Đôi phen mắt ngóng bàn trơ bút
Mấy bận tay đưa ấm nguội trà.
Những ước tương phùng nghiêng túi rót
Hằng mơ hội ngộ cạn bầu pha.

Mắc mưa


Chuyện kể rằng, thy Đàm Thuận Huy (thế kỷ 15) nổi tiếng có nhiều học trò giỏi. Một hôm, lúc tan học thì trời đổ mưa to, học trò không về được, thầy bèn ra vế thách đối để thử tài học trò:
Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách(雨無鈐鎖能留客 Mưa không có then khóa mà có thể giữ được khách).
Mỗi học trò đều có vế ứng đối. Câu chỉnh nhất là của Nguyễn Giản Thanh (chữ Hán: 阮簡清; 1482–?) như sau: Sắc bất ba đào dị nịch nhân (色不波濤易溺人 Cái sắc đẹp của phụ nữ, không phải là làn sóng nổi, nhưng dễ nhận chìm người).
Mùa hè đến, chắc rằng ai cũng có lần bị mắc mưa, nhưng mắc mưa trong hoàn cảnh trớ trêu” thì không biết có những ai. Tôi có ý thích dịch các câu đối nổi tiếng ra tiếng Việt, rồi mượn ý câu đối đó làm cặp luận cho bài thơ Đường luật:




Bài xướng:
Mắc mưa

Được ngày thong thả đến nhà em
Trời nổi cơn giông, gió sập rèm.
Cũng định ra về, e áo ướt
Đã toan từ giã, sợ người im.

Chùm xướng họa: VÔ ĐỀ



Bài xướng:
Vô đề

Màu pha lẫn lộn núi non bày
Điệp điệp trùng trùng cảnh khói mây.
Ngọn lá trầm thăng dòng nước bạc
Làn sương ẩn hiện nhánh mai gầy.
Nghiêng chiều vẫn nắng còn bung trải
Chửa tối nhưng trời đã khép vây.

Chùm xướng họa: AI CÓ BIẾT!?



Bài xướng:
Ai có biết!?

Vẫn là bến cũ vẫn sông xưa
Sao lại con đò kẻ khác đưa.
Cúi xuống thôi rồi vừa đổ lệ
Ngước lên lại cứ tưởng trời mưa.
Câu thơ bên gối thương chưa dứt
Chén rượu canh sương nhớ đã thừa.

Vui xướng họa



Dẫu rằng nắng dội với mưa sa
Xướng họa tình thơ giữ thuận hòa.
Anh ở trời Nam mai thắm nụ
Tôi từ đất Bắc lý bừng hoa...
Giao hòa ngôn ngữ chung lời nói
Bi đắp câu vần hợp tiếng ca.

Đón khách qua sông



Ánh nắng ban mai rọi cánh đào
Dòng sông lấp lánh tự ngàn sao.
Gặp em trên bến, lời đon đả
Đón khách qua sông, giọng ngọt ngào.
Nhẹ lướt thuyền hồng trên sóng bạc
Tung bay bọt trắng dưới trời cao.

Phận lỡ làng...!



Bỏ thiếp đơn côi thế hỡi chàng
Ngậm ngùi sớm tối nỗi buồn mang.
Con thơ ngày vắng sầu cô quạnh
Vợ góa canh thâu nhớ võ vàng.
Cứ tưởng duyên lành chung lối mộng
Đâu ngờ tình lỡ bước sang ngang.

Men chi...?



Chẳng biết men chi ngộ thế này!?
Ai thời nếm thử cũng mau say.
Nhìn anh lắp bắp tay run rẩy
Trông chị thẹn thùng mặt đỏ gay.
Mùi nóng yêu thương như tri dậy
Hương nồng quyến luyến tựa cao bay.

Thứ Tư, 12 tháng 6, 2019

Nhìn lại đời mình



Tháng năm vần chuyển cứ dần trôi
Bảy tám xuân qua lão thật rồi.
Sự nghiệp rời xa nào ngoảnh lại
Công danh đã khép chẳng màng soi.
Vần thơ vui thú cùng thi hội
Văn bút giao lưu với cuộc đời.

Chùm xướng họa: MỘT LỜI RĂN

(Tung hoành trục khoán)
Giầu sang phú quý đừng cậy của
Nghèo khó vươn lên chớ nản lòng.”



Bài xướng:
Một lời răn

Giầu có đừng quên lúc cạn dòng
Sang, hèn thế cuộc biết sao đong.
Phú là do: gốc Nhân chăm đắp
Quý bởi vì: cây Đức biết trồng.
Đừng vội, chớ chùn khi vượt ải
Cậy buồm, lựa sóng lúc sang sông.

Không bằng...

(Tung hoành trục khoán)
“Dẫu có bạc vàng trăm vạn lạng
Không bằng kinh sử một vài pho.



Dẫu đời lắm hẻ hám quan to
đủ sách xưa chẳng biết dò.
Bạc nén... đi xa rồi cũng bỏ
Vàng cân... lúc chết nỏ mang cho.
Trăm điều mơ mộng rồi đâu thấy
Vạn ý cầu mong chỉ mẫm mò.

Độc ẩm



Trông về lối cũ khuất ngàn dâu
Tóc đã hoa râm áo đã nhàu.
Dạ dẫu sắt se vò chín khúc
Bút còn xao xuyến thảo vài câu.
Bài thơ viến xứ chênh chao nhớ
Chén rượu tha hương chất chứa sầu.

Vào hạ



Hạ đến cho lòng bỗng tái tê
Làng xa nắng trải bước sang hè.
Thương chùm mận chín cô hàng xóm
Nhớ vị nhãn lồng trái xứ quê.
Đã nhủ người xưa đâu ước hẹn
Còn vương nghĩa cũ tựa mang thề.

Thứ Ba, 11 tháng 6, 2019

Cảnh già



Hưu nhàn rảnh rỗi chỉ làm thơ
Ước vọng hư danh vốn cũ mờ.
Chuyện kể nghe qua vần níu gọi
Lời than mới đọc tứ khuyên chờ.
Tìm câu hả dạ vui tình chữ
Thả ý yên lòng đẹp nghĩa tơ.

Cảm tác thơ Vũng Tàu



Nay đến hội thơ đất Vũng Tàu
Hòa trong trang viết, viết đôi câu.
Thi hữu thi nhân xin kết nối
Rạng ngời thơ phú mãi bền lâu.

Bảy mươi xuân



Thấm thoát qua rồi bảy chục xuân
Đường dài vẹt gót trải phong trần.
Mấy mươi năm gắng hồng tâm đức
Suốt một đời chăm sáng nghĩa ân.
Bởi quý nghiệp nghề vun cội phúc
Biết lường thế sự dưỡng cành nhân.

Nợ nhau



Mình trót nợ nhau suốt cả đời
Bao mùa san sẻ những đầy vơi.
Em trao ước vọng hồng duyên má
Anh giữ niềm tin vững ý lời.
Thương lắm dòng thơ hòa quyện lại
Yêu sao thuyền mộng ngập ngừng trôi.

Bình yên

(Ngũ độ thanh; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)



Một chốn trần gian thỏa nhãn tiền
Đem hòa chén rượu cảnh bình yên.
Làm thơ ghép nhạc tình không giũ
Dõi áng bình câu bạn chẳng phiền.
Để chuỗi hương lành treo ngọn núi
Cho làn gió nhẹ thoảng ngoài hiên.

Nỗi niềm xa



Mùa thi khép lại bỗng dưng buồn
Thổn thức trong lòng trỗi dậy tuôn.
Mực đẫm bơ phờ cơn gió thoảng
Trang dày khắc khoải giọt mưa luồn.
Ngày vui rũ rượi âm thầm ngẩn
Buổi nhớ ai hoài lặng lẽ suôn.

Yêu…



Cũng một chữ yêu lắm dại khờ
Như mình đắm đuối với nàng thơ.
Đã thường ôm ấp chê vần điệu
Rồi lại kiêu k dỗi luật trơ.
Mỗi bận nâng niu thì lấm lét
Bao lần vương vấn lại vu vơ.

Kim – Kiều vỡ mộng



Tất giao lời hẹn gửi vào đâu?
Những tưởng nồng say đến bạc đầu.
Kim Trọng hồn đau còn lặn lội
Thúy Kiều dạ xót mãi lo âu!
Chàng như nắng nhạt buông rừng thắm
Thiếp kiểu trăng gầy ngã biển sâu.

Chùm xướng họa: TÙY DUYÊN




Bài xướng:
Tùy duyên

Ở đời muôn sự hãy tùy duyên
Ai biết Bồng Lai với Cửu Tuyền…
Lương thiện mặc nhiên thu phúc ấm
Gian tà đâu dễ hưởng bình yên.
Hãy buông đố kỵ san bằng oán
Mau bỏ sân si rũ sạch phiền.

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2019

Bình minh Bãi Trước



Núi đợi trăng tà treo đỉnh núi
Thơ bừng nắng hửng nhuộm hồn thơ.
Hàng phong gió sớm đang mời gọi
Khúc nhạc tình quê đã đón chờ.
Lãng đãng mây mờ nao dạ khách
Lập lòe phượng đỏ rộn niềm mơ.

Chùm xướng họa: TIẾNG VỌNG CHIỀU



Bài xướng:
Vọng âm

Nhịp bước thời gian cứ lặng thầm
Trông về cánh nhạn mãi xa xăm.
Mùa đi bạt sắc hồn vương nhớ
Gió thoảng buồn hương giấc lạc cầm.
Phím cũ ran lòng đau phách mộng
Dây chùng rối dạ tiếc ngàn năm.

Phôi phai



“Đình tiền tạc dạ nhất chi mai”(*)
Người cũ bây giờ hỏi có ai...!?
Một bóng trăng đơn treo vách núi
Đôi làn gió lạnh vuốt bờ vai.
Thương quyên gọi bạn thâu canh vắng
Xót nhạn kêu sương vọng khắc dài.