Bút
vẫn chưa buông cũng chỉ vì… Bạn
mời xướng họa nhất là khi… Đường
thi dễ hóc thành ra phải… Lục
bát ngon ăn thật thế thì… Trời
bắt chia xa cho khóe mắt… Người
làm cách trở để bờ mi…
Lịch
sử muôn đời mãi ngợi ca Mười
cô gái trẻ giữ sơn hà. Nguy
nan mở tuyến khi bom phá Gian
khổ thông đường lúc pháo qua. Đạn
bắn bao ngày không gục ngã Mưa
dầm suốt tháng vẫn xông pha.
Xin
trải lên đường dãy thảm nhung Đón
chân em đến đỉnh Tao Phùng. Non
cao thanh vắng đèn quay quắt Biển
rộng mờ xa gió bão bùng. Trót
lỡ dân thường nơi hạ giới Nào
mơ dáng ngọc chốn thiên cung.
Tóc
bạc mỗi ngày thiểu hóa đa Cách
gì quay lại thuở niên hoa. Làn
mây cuối hạ trôi êm dịu Bóng
nguyệt đầu thu tỏa nuột nà. Những
sự trái ngang dường chửa dứt Bao
điều nhân ái cứ dần xa.
Tao
đàn kết bạn muốn cùng chơi Xướng
họa Đường thi thú tuyệt vời. Lắng
đọng hồn thơ bừng chữ nghĩa Du
dương khúc nhạc ngọt câu lời. Thuyền
văn tải đạo lòng trân trọng Tích
sử noi gương trí rạng ngời.
Giáo
dục gây chi chuyện bất bình! Hay
là lại sợ thiếu phân minh? Nhìn
cô máy rọi... soi thân thể Ngẫm
kiếp đời đau... thấu ý tình. Có
phải niềm tin đà đánh mất Nên
giờ chữ tín mới hồi sinh?
Chia
sẻ ngọt ngào những
sẻ chia Kìa
ai mấy bận mặc ai kìa. Đó
đây lạc nẻo chùng đây đó Kia
nọ say lời lắm nọ kia. Thệ
ước đâu rồi câu ước thệ Lìa
xa mới phải cảnh xa lìa.
Giản
dị an nhiên lúc tuổi già Chăm
vườn tỉa lá với trồng hoa. Làm
thơ thấm đẫm tình nhân ái Viết
sách tràn đầy lẽ vị tha. Hiệp
lực bà con vui vẻ xóm Đồng
tâm họ mạc ấm êm nhà.
Tháng
ngày vui vẻ đã qua đi Luống
tiếc ta ơi... có được gì? Gởi
nuối vào thơ thơ cạn ngữ Chia
hờn với rượu rượu tràn ly. Sương
sà xuống tóc người năm cũ Nước
cuốn theo đêm nguyệt cuối thì.
Vượt
cuộc nhân sinh quá nửa đường Se
lòng khi ngắm bóng tà dương. Câu
thơ ngóng bạn thâu canh vắng Chén
rượu chờ ai lạnh khắc trường. Trở
giấc còn nghe lời cuốc giục Tàn
đêm vẫn mộng áng tơ vương.
Đơn
chiếc trông em khổ đủ điều Thầm
mơ mái ấm để thương yêu. Đường
tơ khó dệt nên ngần ngại Mối
chỉ non se chẳng dám liều... Phận
hẩm đèo bồng e cũng khó Duyên
bèo kênh kiệu sợ làm kiêu.