Ngày
dài ngồi nhấp mấy ly suông
Lẳng
lặng mà xem chúng diễn tuồng.
Chú
Tễu phùng mang lời tục xổ
Anh
Hề trợn mắt lẽ phàm tuôn.
Ngôi
cao bày rõ tài xu nịnh
Ghế
lớn lộ ra giỏi cúi luồn.
Sau
tấm màn nhung vừa mới hạ
Một bầy lố nhố tựa phường buôn.
Ngày
dài ngồi nhấp mấy ly suông
Lẳng
lặng mà xem chúng diễn tuồng.
Chú
Tễu phùng mang lời tục xổ
Anh
Hề trợn mắt lẽ phàm tuôn.
Ngôi
cao bày rõ tài xu nịnh
Ghế
lớn lộ ra giỏi cúi luồn.
Sau
tấm màn nhung vừa mới hạ
Một bầy lố nhố tựa phường buôn.
Bài
xướng:
Ừ thôi...
Ừ
thôi níu kéo chỉ hoài hơi
Lý
lẽ mà chi tổ uổng lời.
Đổi
tiết vừa khi hoa phải rụng
Giao
mùa đến độ lá đành rơi.
Xua
tan sầu tủi theo lời Phật
Quẳng
hết bi ai thuận lẽ Trời.
Muôn
sự vô thường xin chớ cưỡng
Nợ trần gắng trả ắt rồi vơi.
Một
mùa đau nhất, Tết Trung Thu
Tầm
tã mưa tuôn tối mịt mù...
Cha
biệt nẻo trần ngưng tiếng hát
Mẹ
lìa cõi thế bặt lời ru...
Chơi
vơi chẳng biết đâu là bạn
Chới
với nào hay nọ kẻ thù…
Lệ
đã cạn rồi không khóc nữa
Se lòng khắc quạnh ánh trăng lu...
Bài
xướng:
Khúc trầm
Cô
liêu tính cách chuyển sang trầm
Không
nói không cười chỉ lặng câm.
Chẳng
thiết tình đời hồng với nhạt
Không
màng thế sự trắng hay thâm.
Câu
ca lắm lúc thành thêm dở
Chén
rượu nhiều khi bị quá tầm.
Quên
tháng quên ngày quên tuổi tác
Thơ mình, mình viết tự mình ngâm.
(Điệp khúc)
Giãn
cách thêm ngày giãn cách thêm
Khiến
nhiều đêm trắng khiến nhiều đêm.
Câu
thơ cạn ý câu thơ cạn
Chén
rượu mềm môi chén rượu mềm.
Lời
sáo nhẹ vang lời sáo nhẹ
Tiếng
buồn êm vọng tiếng buồn êm.
Thu
vừa lại ngõ thu vừa lại
Lá ngập thềm trăng lá ngập thềm.
Bài xướng:
Diệu vợi
Thơ
Đường diệu vợi kén người chơi
Đã
thấy khối nàng bảo dở hơi...
Trọc
phú hay chi câu tuyết nguyệt
Thịt
xôi sao cảm chữ mây trời.
Ngọt
bùi mới nhấp đà nghe cạn
Cay
đắng chiêu hoài chẳng thấy vơi.
Thượng
đế thích trêu người cõi tục
Ly sầu ai chuốc cố nhân ơi...!
Bài
xướng:
Nhạt nhòa
Bao
nét mặt quen cứ nhạt dần
Tình
đời đâu phải dễ đong cân.
Ngọc
ngà kẻ tiện làm sao với
Khoai
lúa người sang lại chẳng cần.
Dẫu
biết vô duyên khôn tái ngộ
Đành
rằng đồng bệnh mới tương lân.
Công,
Nông, Thương, Sĩ… phân đa cực
Đẳng cấp vênh nhau rất khó gần.
Giáo
đường lay động tiếng chuông ngân
Bỗng
thấy Chúa như ở rất gần...
Thánh
giá treo mình vì đạo nghĩa
Con
tim nhỏ máu bởi lòng nhân.
Ngàn
năm khắp nẻo ghi công đức
Vạn
thế muôn phương hưởng phước phần.
Vang
vọng sớm hôm như nhắc nhở
Bao người khắc trọn chữ hồng ân...?
Chén
này trân trọng kính Diêm Vương
Nhân
tiện hỏi huynh
mấy sự thường
Nguyên
cớ người Nam sinh nghiệp chướng
Lẽ
gì dân Việt chịu tai ương...?
Xin
đừng vẽ mãi câu nhân quả
Thôi
chớ bày chi cảnh đoạn trường.
Công
lý nghe chừng đang đảo lộn
Đau lòng những bậc thiện cùng lương.
Bất
hiếu nên thôi… chẳng dám bàn
Tẽn
tò nhìn họ diễn Vu Lan.
Đi
chùa khối chị
tham còn đắm
Niệm
Phật nhiều anh
hận vẫn tràn.
Dạ
kín sân si tài muốn độ
Lòng
đầy đố kỵ lộc xin ban.
Xưa
nay họa phước do nhân quả
Trời đất nào dung lũ bậy càn.
Canh
khuya khắc vắng lặng như tờ
Chỉ
bóng với mình cảnh trống trơ.
Chén
rượu không người đâm nhạt thếch
Câu
thơ thiếu bạn cũng u mờ.
Hư
danh đã khiến bàn chân mỏi
Huyễn
mộng đang làm cặp mắt đơ.
Ướt
đẫm cành sương cây lá ngủ
Sao hôm vẫn thức ngỡ ai chờ.
(LGV bảo tớ già)
Bài
xướng:
Chưa
già
Có
một chàng thơ bảo tớ già
Tối
ngày lão ngán nụ cùng
hoa.
Nào
khi khệnh khạng tình chưa thắm
Rồi
lúc vênh vang khí bất hòa.
Thích
tính bạn bè chơi tới độ
Say
đường văn bút viết ba hoa.
Kệ
đời thẳng bước trong trời đất
Chén tạc thơ ngang lệ dễ nhòa.
Nhìn tranh cảm đề...
Bài
xướng:
Nghẹn
ngào
Nghẹn
ngào chi bấy kiếp tha hương
Xót
cảnh hài nhi mấy dặm đường.(*)
Đất
nước còn đây niềm khổ hận
Non
sông vẫn đó nỗi buồn thương.
Canh
khuya se sắt lời ta thán
Khắc
vắng lâm ly khúc đoạn trường
Lạy
đấng cao xanh mau cứu độ
Lệ sầu lại nhỏ đẫm dòng Tương.
Bài xướng:
Gởi bạn thơ xứ nhãn
(Tặng
Nguyễn Khoan & Nguyễn Huy Vụ)
Mùa
nhãn Hưng Yên đã đến kề
Bồi
hồi bỗng nhớ bạn thơ ghê...!
Hai
mùa hoa nở chờ tin đến
Sáu
tháng trăng treo đợi khách về.
Ta
có Hội An –
thường nhắn gởi
Bạn
còn Phố Hiến – để đam mê.
Qua
thời quá khứ bao dâu bể
Nay cũng ly hương chạnh nhớ quê...!
Tặng đội
ngũ nhân viên Y tế
trên tuyến đầu chống dịch.
Thoạt
trông áo trắng ngỡ thiên thần
Chúa
cử xuống đời cứu hộ dân.
Chẳng
ngại hiểm nguy dù vạn lý
Không
nề gian khó dẫu vài phân.
Như
hoa nồng thắm bừng trên phố
Tựa
nắng rực tươi trải lối trần.
Giữa
lúc sơn hà đang thúc giục
Công này hậu thế mãi tri ân.
Lần này củi gộc khá to đây
Chắc
hẳn vì xơi
đã quá dầy...
Đất
cát nghe đồn dăm
chục mảnh
Xe
nhà thấy bảo mấy ngàn cây.
Chừng
bao nhiêu khóa vào vai Thánh
Những
mấy mươi năm cứ giả cầy.
Nhắn
nhủ mấy ngài...
chưa bị lộ
Coi thường nhân quả có ngày ngây…!
Mệt
mỏi lắm rồi...
Cô-Vít ơi...!
Dân
tình khắp chốn muốn tàn hơi.
Bức
tranh phố vắng trông sầu não
Hình
ảnh thành phong thấy cạn lời.
Kẻ
khó càng thêm se thắt ruột
Người
nghèo lại nữa rớt mùng tơi.
Cầu
mong Chúa, Phật thương tình giúp
Dân Việt bấy nay khổ quá trời...
Bài
xướng:
Vịnh Cử Chế
Phát
triển thi đàn lão dốc tâm
Trái
tim Cử Chế hạng cao tầm.
Mê
thơ rộng nghĩa mong bày tỏ
Chuộng
phú sâu tình muốn diễn ngâm.
Vợ
giận vờ đau... thây bão nổi
Bồ
ghen giả điếc... mặc giông ngầm.
Cơm
nhà đảm vác tù và tổng
Hưu trí lương còm cứ mãi thâm...
Bài xướng:
An nhiên
Ta
Bà không ít kẻ vô duyên
Ra
vẻ ta đây bậc triết hiền.
Sự
thế lưng bầu thời lúc lắc
Lẽ
đời đồng bệnh mới tương liên.
Nhân
tâm khó giữ vì câu lợi
Tri
thức khôn mua bởi chữ tiền.
Trọc
phú suốt đời luôn thấp thỏm
Thanh bần quân tử mãi an nhiên.
Đông
Đoài đều chán cả là sao...?
Ta
vẫn chưa buông thể lộng trào.
Ghét
lũ huênh hoang thời tiếc bút
Khinh
phường ngạo mạn bỗng thương đao.
Câu
Tình nhạt nhẽo cho lòng nhói
Chữ
Nghĩa phôi phai khiến dạ bào.
Muốn
bắc thang mây tìm thượng giới
Hỏi ngài ở mãi tận trời cao…