Nắng
chiều hiu
quạnh trải triền đê
Bến nước dòng Thao chợt nhớ
về...
Nhắc nhở rằng ta người Chế Nhuệ
Khơi lòng thư thả vọng vườn quê.
Tịnh vui rằng quẳng quách ưu phiền
Danh lợi vô thường xả
nghiệp duyên.
Thân khỏe tâm an tình chẳng đắm
Lòng thanh sớm tối cảnh chân thiền.
Rạch Dừa tá túc chẳng đua chen
Hàn phận gom thơ vẫn sáng đèn.
Họa xướng vài câu còn chửa thạo
Mặc lòng kẻ nhạo với
người khen.
Đêm ngày nhuộm thắm một niềm yêu
Yêu lấy “thiện – chân – nhẫn” thật
nhiều.
Nhiều lắm nghiệp duyên cần bảo trọng
Trọng “thân – khẩu – ý” đạt muôn điều...
Làm
điều thiện phúc khởi tâm sanh
Ác
nghiệp thầm buông chớ tác
thành.
“Nhân – Quả” luật đời răn dạy mãi
Không màng chữ Lợi, tiếc vần Danh.
Nỗi niềm thanh thản buột trào tuôn
Tựa tiếng thơ ai vẳng suối
nguồn.
Quán cảnh vô thường tâm
bất vọng
Lòng thêm mát rượi xả buông buồn.
Kết cục đời người một
nắm tro
Lợi Danh Tình... thả lắm chiêu trò.
Thác về... Sống gửi đầy ân oán
Cát bụi kim tiền cũng chất kho.
Ngồi thiền nhặt nhạnh ghép nên thơ
Lãng đãng đâu đây thủng thỉnh nhờ...
Niệm Phật đôi câu...
rồi... bóp trán...
Thằng mình giẹo giọ chẳng cao cơ.
Vũng Tàu, Trọng Thu năm Tân Sửu 2021.
NHẬT MINH
thơ rất hấp dẫn
Trả lờiXóa