Trần
gian khốn khổ xốn lòng thiên Bát
nháo muôn nơi tận cửa thiền. Khoác
áo tu hành vào chánh điện Lừa
đời cúi lạy giả chư tiên. Mờ
tâm hạnh bỏ bôi tro diện Ám
ảnh quan tham chiếm của tiền.
Xa
quê từ thuở tóc còn xanh Thấm
thoắt hôm nay đã lão thành. Mộng
chẳng đẹp, bao lần thổn thức Năm
canh trằn trọc, giấc chưa lành. Cánh
chim lưu lạc tình xao xuyến Thân
hạc la đà phận mỏng manh.
Từ
độ Đông tàn cách biệt nhau Lòng
Xuân vời vợi nỗi tình đau. Đào
se mai nhạt trơ nhành lá Trầu
héo hương tàn lặng bóng cau. Có
phải còn vương miền nắng đổ Hay
là đang ngán cảnh mưa nhàu.
Sáu
tám mùa hoa dạm cõi người Ngược
xuôi lần bước đã nhiều nơi. Áo
cơm mỗi bữa lo cùng vợ Nghiên
bút từng trang góp với đời. Gom
ánh trăng soi điều ảo thực Vay
vần duyên tỏ chuyện đầy vơi.
Vạn
sự chung quy phải có tiền Thì
dù cú vọ cũng thành tiên. Bất
tài dựa thế leo lên chức Vô
học nhờ hơi chiếm được quyền. Nhiễu
loạn thương trường muôn kẻ khổ Tung
hoành công sở lắm người điên.
Khấp
khểnh trần gian lắm đoạn trường Chớ
buồn giông gió nhớ làn hương. Nghiêng
mành dáng nguyệt thôi đừng bận Lướt
bóng hình câu cũng chẳng lường. Bởi
đã trăng tròn trăng sẽ khuyết Nên
thành nghĩa nặng nghĩa càng thương.
Vẫn
biết trần gian chỉ tạm hờ Sao
đầy ước vọng ủ nhiều mơ. Say
hồn lãng tử trên đường rộng Dõi
cảnh vườn loan cạnh lối mờ. Mộng
trải chân đời đưa dẫm bước Sương
lùa gió bão nhận sầu ngơ.
Bao
năm phiêu bạt khắp cung đường Ngoảnh
lại chân trời đã xế dương. Một
cõi quê nhà xa góc bể Ba
chiều đất khách lạnh màn sương. Tìm
đâu tiếng mẹ hời canh vắng Để
vỗ lòng con bước dặm trường.
Vạn
thế“Dư âm” sẽ mãi còn Người
về mang trọn tấm lòng son. “...Xây hồ Kẻ Gỗ” tâm chu chỉn “Tấm
áo...năm xưa” nghĩa vẹn tròn. Khắp
xứ rơi châu “Cô dạy trẻ” Muôn
miền đổ lệ “Mẹ yêu con”.
Thắm
thiết tình thơ lại gặp mời Thả
hồn nhẹ lướt họa mà chơi. Tình
bằng sáng tỏa trao nguồn tự Nghĩa
hữu trong veo gởi mấy lời. Gọt
đẽo câu văn nâng nét gợi Trau
tria ngữ nghĩa mở đường khơi.
“...Kẻ Gỗ” hôm nay nước cạn rồi “Quảng Bình...” lệ mặn chát tuôn rơi. Thương
em “Dáng đứng...”hoài
năm tháng Xót
chị “Dư âm”vẳng một đời. “Tấm áo... năm xưa”thành chiến lũy Lời
Bầm thuở ấy vọng muôn nơi.
Toàn
những gam son với sắc hồng Nỗi
niềm hạnh phúc quả mênh mông. Đà
ni chẳng mấy lên tiên cảnh Thế
đó hẳn mau đến đại đồng. Lãnh
tụ sẽ xua tan buốt giá Mặt
trời sắp quét sạch đêm đông.
Ai người thổn thức rộn con tim Này cố nhân ơi...bến đỗ chìm...!? Dang dở chữ tình mơ sóng lặng Dịu dàng manh áo mộng thơ ghim. Niềm
tin nức nở người đương thắp Ước vọng miên man kẻ muốn tìm.
Ấm
áp thềm Xuân xóa nỗi đau Đông
qua lặng lẽphá
cơn sầu. Vườn
hoa trước ngõ hòa hương cúc Khóm
trúc đầu thôn rạng bóng cau. Nghĩa
bạn qua nhanh khơi thắm sắc Tình
yêu đến muộn điểm tươi
màu.
Giọt
lệ từng canh tràn đẫm gối Sau
ngày xác nhận tin đồn thổi. Hồi
nghe dạ đã thoáng căm hờn Lúc
hiểu tim càng thêm giận dỗi. Những
buổi chờ mong tủi vẫn chìm Từng
hôm ngóng đợi sầu chưa nổi.
Xấp
lịch trên tường đã mỏng tang Nghinh
Xuân bút lại xổ dăm hàng. Mong
cho hoan hỉ mau về bến Ước
những u sầu sớm bỏ trang. Mai
vàng trổ lộc xanh đường phố Đào
đỏ đâm bông rực xóm làng.
Miệt
mài kết nối các miền thơ Rút
ruột thân tằm
nhả sợi tơ. Trí
sáng yêu người luôn thấu hiểu Tâm
trong quý bạn mãi tôn thờ. Tuổi
cao gieo cấy bao kỳ vọng Sức
yếu vun trồng mọi ước mơ.
Tình
anh xướng họa… Bức tranh thơ Nghĩa
chị giao duyên mượn vận chờ. Thỏa
chí ta mong tìm ý lạ Bùi
tai bạn thích thả hồn mơ. Luận
bình tư tưởng nghe tao nhã Hòa
kết tâm tư thấy chẳng ngờ.
Cảnh
báo cho người mãi đắm thơ Cuồng
tham đột tử chẳng hay giờ. Soi
tròn lỗi bệnh thời tâm oải Xét
chuẩn âm vần hẳn não đơ. Dẫu
mến xin đừng sâu chú trọng Rằng
yêu cũng chớ nặng tôn thờ.
Mon
men hang đá đón hồng ân Ngoại
đạo như con hỏi có phần. Cõi
tạm nơi đây đầy ác quỷ Thiên
đường chốn ấy ắp lương nhân. Đường
sang Nước Chúa say hoa thắm Lối
tới Bê-Lem đắm rượu trần.
Nghĩ
rằng núi Thái có đâu hay Bỗng
chốc giật mình cứ ngỡ say. Lộng
giả thành chân sao giữ mãi Biến
đen ra trắng cũng phơi bày. Thơ
hay bỗng hóa vần thơ nhạt Phú
diệu ra là thứ phú cay.