Anh hằng trải hẹn với nàng thơ Nhớ buổi cùng nhau đợi thẫn thờ. Hám giữ ân lành bên cảnh mộng Yên thùa phận ấm giữa dòng mơ. Êm đềm tháng hạ hoài không tủi U uẩn ngày đông cũng chẳng chờ.
Muốn về thăm Huế hẹn Đông Ba Vĩ Dạ mình xuôi hỏi bến nhà... Chiều ấy ngân nga hò ví dặm Đêm này tha thiết nợ cầm ca. Cung
thương trầm lắng còn nhung nhớ Cầu ngói chao nghiêng vẫn điệu đà?
Tam
tòng tạm tính tiếp tình tơ Tưởng
tượng tu tâm tại tiếng tờ. Thách
thức thi thùa than thở thú Thều
thào thêm thắt thử thu thơ. Trong
trời trắc trở trăng trần trụi Trên
trảng tràn trề trán trống trơ.
Đã
mấy năm sao chửa thấy về Chân
còn lặng bước chốn bờ mê. Quê
người hám lợi rồi phai ước Đất
khách ham danh để nhạt thề. Mấy
bận sen tàn cho dạ nhói Bao
lần cúc rực khiến lòng tê.
Vuông
tròn khép lại trải lòng khen Phận
đóm hoài mong kết với đèn. Đối
ngẫu non tay nhờ khách quý Niêm
vần yếu thế cậy người quen. Lời
siêu chớ nghĩ
tâm cao thượng Tứ
vụng đừng chê hạnh thấp hèn.
Khung
trời kỷ niệm vẫn còn đây Buổi
sớm mùa thu
lá rụng đầy. Gót
rảo tìm nhanh từng dãy phố Chân
dồn đếm vội những hàng cây. Vì
thương mái tóc xòa
vai mỏng Bởi
nhớ làn da phủ dáng gầy.
Gia
đình– bến đỗ tự ngàn
xưa Một
cõi bình yên suốt bốn mùa. Mái
cũ thu hồng khi nắng sớm Vườn
nhà hạ mát lúc ban trưa. Ông
bà phúc đức xây dòng tộc Bố
mẹ cần cù trải gió mưa.
Viết
thơ trên lá tìm tri kỷ “Thơ chẳng ai đề vạt áo bay”(*) Ngao
ngán lời sư
sao giải hạn Sắt
se sách thánh
bụi giăng đầy. Đường
sang bến giác ma ngăn cản Lối
tới thiên đàng quỷ
bủa vây.
Họ
Nguyễn ai xui đổi họ Hàn Đa
tài mệnh bạc lắm đa đoan. Câu
thần rực rỡ đời khôn sánh Tứ
ngọc long lanh thế khó bàn. Trăng
bán sầu mua buồn não ruột Hoa
lìa tình đổi hận bầm gan.
Cùng
yêu mấy vận mới đồng thanh Giữ
lại trong tim giấc mộng lành. Lòng
bạn hữu vui trang giấy thắm Nghĩa
hương lân ấm tháng ngày xanh. Cây
đời hớn hở vươn chồi biếc Hoa
bút tưng bừng nẩy nét xinh.
Thu
sớm về đây hỡi lá vàng Còn
không sắc hạ ngát hương lan. Trời
xanh thăm thẳm mây lơ lửng Sóng
biếc lăn tăn gió khẽ khàng. Dạo
bước thời gian mà nuối tiếc Theo
dòng kỷ niệm cứ miên man.
Mặc
người danh tướng với công khanh Ta
cứ i uông kiếm sự lành. Bạc
tóc mới hay tâm chẳng bạc Đỏ
lòng ai biết vỏ còn xanh. Câu
kinh sao lỡ ruồng câu kệ Chữ
học mà sao bỏ chữ hành.
Nắng
tháng bảy bong vẩy cá cờ Cây
khô, lạch cạn xám bùn tơ. Trẻ
con èo ẹo tay cào mặt Ông
lão phì phu mắt hóa mờ. Bấm
quạt, ngại tiền cho điện đóm Ngồi
không, chóng mặt biết mố mô.
Nếm
mật dường như nếm nỗi sầu Ngăn
dòng ngấn lệ vội tay lau. Ai
từng thề hẹn ngàn năm giữ Kẻ
vẫn chờ mong mỗi phút cầu. Xa
mặt ghi lòng không bội bạc Đợi
ngày gặp bạn mãi bền lâu.
Kỳ
thi trung học ở quê mình(*) Buổi
sáng đầu tiên có học sinh… Đợi
lúc bạn bè đang mải nghĩ Chờ
khi giám thị lúc làm thinh. Ai-phôn
hiện đại nhờ ghi ảnh Phây-búk tinh vi giúp chuyển hình.
Tâm
tình sâu lắng gửi cùng mai Những
ước xuân trường sắc chẳng phai. Dãi
nắng dầm mưa hoa vẫn thắm Qua
nồng vượt bão gốc càng dai. Thang
đời sự nghiệp bền gan trẻ Cuộc
thế càn khôn tỏ chí trai.
Đã
sáu mươi rồi việc chửa lơi, Thương
người chịu khó,
gọi là: Ơi! Sông
sâu vẫn cố căng tay sải, Suối
cạn thường quen dạm bước chơi. Chẳng
ngại rừng già không củi đuốc, Nào
lo bếp quạnh thiếu làn hơi.
Ngồi
hoài cắn bút nghĩ chưa ra Hoa
đâu cứ nở để cho già… Bến
Giác mênh mông dòng nước thẳm Ta
Bà tít tắp nẻo quan xa. Nghe
lòng khấp khởi khi dương hửng Thấy
dạ sắt se lúc ác tà.
Chữ
mệnh nhân sinh vốn phũ phàng Nay
thì nở trắng một vòng tang. Người
ôm xuống cõi không trời đất Lệ
trút thành mưa được mấy hàng? Tôi
mới đường mây rời bể sóng Bạn
đà nẻo gió vượt thời gian.
Kính tặng hai thầy
tròPhan Viết Đan và
Trần Khánh.
Đọng
lại trong tôi một chữ
thầy Mà
lòng rạo rực nói gì đây. Sau trường phượng vĩ khoe màu thắm Trước
cổng bằng lăng nhuộm sắc đầy. Nhớ
lại người xưa lời chăm gửi Thương
hoài bạn cũ lệ tràn vây.
Giật
mình tỉnh giấc cậy
nàng Thơ! Vương
vấn trong tim khó nhạt mờ. Bà
Rịa tri âm còn hứa hẹn Sài
Gòn tri kỷ khó cầu cơ... Bao
lần giao tiếp khơi niềm ước Bấy
lượt giãi bày thỏa nỗi mơ.