Đã sáu mươi rồi việc chửa lơi,
Thương người chịu khó, gọi là: Ơi!
Sông sâu vẫn cố căng tay sải,
Suối cạn thường quen dạm bước chơi.
Chẳng ngại rừng già không củi đuốc,
Nào lo bếp quạnh thiếu làn hơi.
Gân cồn sức dẻo lưng thời cứng…
Lỡ phí sao đang? Uổng của giời!
Bình Dương, 24-6-2019
NGUYỄN THẾ GIA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét