Nguyên tác:
Dại khôn
Ở đời có dại mới nên khôn
Chớ dại ngu si, chớ quá khôn.
Khôn được ích mình, đừng để dại
Dại thì giữ phận, chớ tranh khôn.
Khôn mà hiểm độc là khôn dại
Dại vốn hiền lành, ấy dại khôn.
Chớ cậy mình khôn cười kẻ dại
Gặp thời dại cũng hóa nên khôn.
NGUYỄN
BỈNH KHIÊM
Bài họa 5:
Dại khôn
So đo khôn dại, dại cùng khôn
Thử hỏi ai người dại với khôn?
Kiếm chức bằng tiền, khôn hóa dại
Rèn tài với đức, dại nên khôn.
Đừng lo thiện pháp rằng hơi dại
Chớ tưởng mưu thâm thế mới khôn.
Khiêm tốn, thật thà đâu có dại!
Gian tham dối trá phải là khôn...?
10-6-2018
HƯƠNG
THỀM MÂY
GM.
Nguyễn Đình Diệm
Bài họa 4:
Dại khôn
Có dại đôi lần mới ló khôn
Lối đời kẻ dại tưởng mình khôn.
Khôn thường chấp nhặt là khôn dại
Dại biết thứ tha ấy dại khôn.
Chớ nghĩ rằng khôn không mắc dại
Đừng lo bởi dại chẳng còn khôn.
Hiền lành, tử tế đâu là dại
Nhường nhịn, khiêm nhường ấy mới khôn.
Vũng Tàu, 09-6-2018
PHẠM
XUÂN KHU
Bài họa 3:
Dại khôn
Ai chẳng muốn rằng cứ mãi khôn
Thế nào là dại, thế nào khôn?
Bằng: mua. Chức: chạy – Khôn mà dại
Đức: luyện. Tài: rèn – Dại thật khôn.
Ích kỷ hại nhân làm việc dại
Yêu dân, giúp nước nghĩ điều khôn.
Người khôn hiểu chỗ mình còn dại
Kẻ dại tin rằng hắn rất khôn.
PHẠM
VĂN DƯƠNG
Bài họa 2:
Dại khôn
Đời vẫn thường khi dại, lúc khôn
Làm sao bớt dại để nên khôn?
Dây vào lũ dại, khôn thành dại
Ở với người khôn, dại hóa khôn.
Nói khoác, nói suông thì mãi dại
Làm chăm, làm thật sẽ dần khôn.
Hám danh, tham lợi nuôi mầm dại
Vấp ngã đứng lên nảy lộc khôn.
PHẠM
VĂN DƯƠNG
Bài họa 1:
Dại khôn
Thế sự đua nhau nói dại khôn
Biết ai là dại, biết ai khôn.
Khôn nghề cờ bạc là khôn dại
Dại chốn văn chương, ấy dại khôn.
Này kẻ nên khôn đều có dại
Làm người có dại mới nên khôn.
Cái khôn ai cũng khôn là thế
Mới biết trần gian kẻ dại khôn.
TRẦN
TẾ XƯƠNG
* Kính mời quý thi hữu gần xa cùng vui họa tiếp. Bài họa xong, xin quý vị
vui lòng gửi vào địa chỉ e-mail: thoduongluatvungtau@gmail.com – Chân thành cám ơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét