Bài
xướng:
Tự trào
Lễnh
loãng tâm tư hóa dở hơi
Ngu
ngơ Lão Mốc phớt bơ đời.
Mao
Đài bỏ lại cho con uống
Tương
Ớt thì quen để cụ xơi.
Rõ
khỉ văn chương thì láo nháo
Thành
ra chữ nghĩa lại lôi thôi.
Ông
đồ đãng trí ngồi
đâu nhỉ?
Có lẽ trần gian hết chỗ rồi...