Em ghen!
Đỏng
đảnh em hờn sập xứ Đông
Bấn
tâm anh ghẹo Nguyệt trêu Hồng.
Nên
thơ gần gũi hồn lang lảng,
Đến
nỗi buồn buôn dạ chất chồng.
Có
phải yêu si thành ảo thực?
Hay
là giận mát hóa hư không?
Tình
say chẳng cứ nhiều men lượng?
Chỉ
thắm nào cần bỡn gió hong?
THẾ
GIA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét