Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 2 tháng 1, 2018

Chùm thơ Đường Luật của Nguyễn Khắc Khoan


NGUYỄN KHẮC KHOAN – Bút danh: Khắc Khoan, Nguyễn Khoan
Ngày sinh: 07-8-1948 – Điện thoại: 0977.567.059
Địa chỉ: A20-4 Chung cư Vũng Tàu Center, TP Vũng Tàu.





Chiều nhớ

Thương cánh cò nghiêng mỗi buổi chiều
Bờ tre cong ngọn dáng đăm chiêu.
Người về ngõ trúc mờ sương khói
Nắng đọng hàng cau vẳng sáo diều.
Kỷ niệm thời thơ miền vọng tưởng
Cảm hoài quê mẹ chốn thân yêu.
Nổi nênh mới thấy tình sâu nặng
Gửi lại ngày xưa nỗi nhớ nhiều.



Nhắn

Ai về quê cũ đấy người ơi!
Thương nhớ cho nhau gửi một lời...
Mưa nắng dẫu nhiều tình vẫn nặng
Khổ đau dù lắm nghĩa nào vơi.
Chùa xa chuông vọng chiều muôn thuở
Mái cũ rêu phong nếp vạn đời.
Cha mẹ khuất rồi sương khói phủ
Bạn bè biền biệt lệ sầu rơi!



Nhà quê

Thả cần hóng mát cạnh bờ ao
Gió thoảng hương nồng ngát vị cau
Mặt nước buông mình dăm trái mướp
Khuôn viên vẫy lá một vườn rau.
Lời thơ tức cảnh tình sinh ý
Khúc hát chờ trăng nhịp nẩy câu.
Lũ trẻ chơi diều vui trước ngõ
Lòng quê thanh thản chẳng cơ cầu.



Tự sự bảy mươi

Trời cho bảy chục tuổi rồi đây
Vợ hãy còn khen béo chửa gầy.
Bãi cát chờ tiên chưa sắm kính
Rừng thông đợi thỏ cứ ôm cây.
Không tiền không gạo, vơi bao bó
Vẫn rượu vẫn thơ, ních dạ dày.
Tóc bạc râu dài còn trẻ chán
Cứ mơ trái chín tận miền Tây.



Trồng mai

Chút tình sâu lắng gửi cùng mai
Cứ ước xuân trường sắc chẳng phai.
Dãi nắng dầm mưa hoa vẫn thắm
Qua dông vượt bão gốc còn dai.
Dòng đời con tạo nuôi tâm trẻ
Cuộc thế càn khôn tỏ chí trai.
Đỉnh núi thông reo lời bát ngát
Sân nhà mong đẹp Nhất Chi Mai!



Về Đa Hòa(*)

Xứ nhãn là đây cảnh hữu tình
Trai tài gái giỏi dáng tươi xinh.
Đa Hòa con hiếu nơi nhân kiệt
Dạ Trạch dâu hiền chốn địa linh.
Bãi cát đức lành nên nghĩa bạn
Con tim tâm sáng đẹp duyên mình
Quê hương khúc hát thiên tình sử
Để mãi rạng ngời chữ thệ minh.

(*) Hưng Yên



Thơ và Đời

Nhiều đâu mơ mộng cuộc nhàn chơi
Sống vốn buồn vui lắm khóc cười.
Đông lạnh, gió lùa e bấc giá
Xuân nồng, nắng trải ước hoa tươi.
Chuyển vần mấy độ kìa non nước
Chìm nổi bao phen ấy đất trời.
Trầm bổng cung đàn ai lỡ nhịp
Thơ ngâm ru mãi khúc thương đời.



Xuân cảm

Nắng chợt bừng lên khắp mọi miền
Hứng vần giao cảm cảnh xuân thiên.
Ngoài song én lượn vờn tia nắng
Trước liễu tơ buông ngả bóng thềm.
Tựa ghế tìm lời say ngọn bút
Nghiêng hồn thả tứ thắm bầu nghiên.
Hương đưa ngào ngạt ong tìm mật
Rượu sánh, trà thơm ngóng bạn hiền.



Chiều nay

Dòng đời mải miết chảy về đâu
Thế sự nghìn xưa vẫn dãi dầu.
Thấm thoắt thời gian đà bạc tóc
Vật vờ cơm áo cũng phờ râu.
Thương mình lận đận nao nao dạ
Ngẫm chuyện đa đoan cúi cúi đầu.
Lặng lẽ chiều nay bên cửa sổ
Xa mờ dần khuất bóng hồng câu.



Ngắm hoa mai

Rực rỡ vàng tươi một nhánh mai
Mãn xuân hoa vẫn thắm không phai.
Tắm nghìn sương tuyết nên phong cách
Trải vạn nắng mưa hóa dẻo dai.
Trước gió người xem: ngời điệp vũ
Bên hoa khách ngắm: tráng tâm trai.
Cây kia còn biết làm quân tử
Xin học người xưa: Bái đóa mai!



Ca trù

Thánh thót đêm xuân điểm nhịp chầu
Vui cùng non nước điệu hòa tâu.
Ém hơi nhả chữ tình bay bổng
Lựa nhịp buông cần ý thẳm sâu.
Nhớ cảnh đạn bom thời khói lửa
Vui ngày bầu bạn cuộc canh thâu
Quê hương đổi mới chào năm mới
Say điệu ca trù ngọt giọng châu.



Nhớ Xuân quê

Vào Xuân để nhớnhớ bơ vơ
Da diết làng xa chẳng nhạt mờ.
Lả tả hoa xoan vương lối ngõ
Ngạt ngào hương bưởi đẫm sương mơ.
Cảnh xưa vườn cũ còn mong đợi
Người ấy hôm nay có ngóng chờ.
Tình rất thật, mà quê tựa ảo
Khói lam chiều, nhuộm tím vần thơ.



Cây đa làng

Gắn bó cùng nhau tuổi ấu thơ
Bóng đa trầm mặc tự bao giờ.
Đón trâu cắt cỏ trưa tôi đợi
Hái quả tìm chim sớm bạn chờ.
Hạ đến cành vươn trong gió mát
Xuân về dáng ẩn giữa sương mơ.
Tháng năm, mưa nắng cây còn biếc
Mái tóc ngày xưa bụi rắc mờ.



Tự nhủ

Ở thế đừng xem nặng chữ “tài”
“Tự cung thanh đạm” sống như ai.
Điều hay, lẽ phải luôn ghi dạ
Lời xấu, tật hư nhớ đậy tai.
Kiến thức, văn chương nhờ đọc sách
Thông tin, ca nhạc cậy nghe đài.
Trăm năm cõi thế còn bao nữa
Hướng thiện, tâm nhàn, phúc tất lai.



Nhà giáo nghỉ hưu

Ông lái đò xưa gác mái chèo
Nghĩa tình bến cũ vẫn buông neo.
Thương từng khuôn mặt trò trên lớp
Nhớ cả tâm tư trẻ vượt đèo.
Lòng vẫn xốn xang màu phượng nở
Tim còn thổn thức tiếng ve reo.
Một đời dạy học đường theo Đảng
Đất nước mừng vui hết khó nghèo.



Thăm quê

Tôi lại về thăm viếng mẹ cha
Dắt nhau lững thững bóng chiều tà.
Ngâm câu thơ cổ say lòng bạn
Mượn ý người xưa giãi nỗi ta.
Quê cũ nghìn năm tình chẳng cũ
Người xa muôn dặm nghĩa nào xa.
Làng quê khói quyện sương mờ ảo
Dào dạt thương yêu cảnh thái hòa.



Về Cao Lãnh

Xe chạy bon bon thẳng dặm đường
Đất trời Cao Lãnh mấy yêu thương.
Dừa xanh nghiêng bóng quanh bờ bãi
Lúa biếc trải tầm ngút khói sương.
Đón khách ân cần câu bạn hữu
Thăm quê ấm áp khúc từ chương.
Hồn thơ kết chặt tình non nước
Sen thắm Tháp Mười mãi ngát hương!

NGUYỄN KHẮC KHOAN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét