Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2018

Chùm xướng họa: LOẠN CHỮ




Bài xướng:
Loạn chữ...

Giáo dục xưa nay – Quốc sách đầu
Bao lần cải cách đã xong đâu.
Âm Tầu uốn lưỡi nghe vui ngộ
Tiếng Việt gài chân sửa nát nhàu.
Giáo – Sĩ kiếm tiền “tôn” sách rởm
Thầy – Trò lạc nghĩa nhói tim đau.
Ôi! Thời loạn chữ dường như... đã...!
“Dân trí nâng cao” – ngẫm thấy... rầu...!!

Bà Rịa, 07-9-2018
PHẠM XUÂN KHU



Bài họa 6:
Cải cách giáo dục

Nói mãi đâm ra nhức cả đầu
Mấy lần cải cách chẳng vào đâu!
Rỗi công nghiên cứu rằng quanh quẩn
Rốt cục công khai bị rối nhàu.
Chữ nghĩa yên lành đem xẻo thịt
Gieo điều hoảng loạn nổi cơn đau.
Học trò, cha mẹ luôn nơm nớp
Nay đổi, mai thay đủ thứ rầu.

Sài Gòn, 08-9-2018
PHAN ĐỨC



Bài họa 5:
Với hai tiến sĩ...

Quần chúng đã hơn một cái đầu
Đừng nên nói họ... “Biết gì đâu”...
Giữ nguyên như sách là trong sáng
Thay đổi theo ông sẽ nát nhàu.
Bởi vậy mọi người đang bức xúc
Cho nên các vị cũng buồn đau.
Công danh bỗng chốc thành mây khói
Huynh đệ cháu con ruột cũng rầu...

Vũng Tàu, 08-9-2018
HOÀNG TẤN ĐẠT



Bài họa 4:
Lòng đau

Khập khiễng còn tranh muốn dẫn đầu
Ông bà, cha mẹ có ngu đâu...!
Hèn nghèo vẫn giữ câu lành lặn
Tài giỏi sao vo chữ nát nhàu.
Văn hóa nguyên trang nghe dạ mát
Ngôn từ ghép tạo thấy lòng đau.
Gửi lời nhắc bạn giáo sư giỏi
Chớ bỏ ông cha chịu nỗi... rầu...!

Cẩm Khê, 08-9-2018
NGUYỄN ĐỨC QUÝ



Bài họa 3:
Buồn cho cái chữ

Cứ tưởng rằng ta đã... lớn đầu
Dân thường chẳng sánh với mình đâu.
Giáo sư loạn trí in bài rởm
Tiến sĩ khùng điên viết chữ nhàu.
Cải cách phiền hà con khó học
Chạy lùi rắc rối mẹ lòng đau.
Ngày nay giáo dục sao buồn thế
Nghĩ đến tương lai thấy thật rầu...!

Cẩm Khê, 07-9-2018
ĐỖ BẢO ĐIỀN



Bài họa 2:
Bớt chuyện

Rằng ghế thì cao lại thấp đầu
Múa may làm dáng chẳng vào đâu.
Bằng mua ảo tưởng xây công lớn
Chữ sửa thành ra để tiếng nhàu.
Giáo dục trăm điều còn bối rối
Quan nha mấy chú chẳng thương đau.
Xoay tiền thì cũng tùy cơ chứ
Dở dói làm chi lắm chuyện rầu!

Sài Gòn, 07-9-2018
NGUYỄN KHOAN



Bài họa 1:
Con chữ vượt ghềnh

Đại sự tầm nhìn tưởng đứng đầu
Hỗn mang con chữ chẳng vào đâu.
Dân đau chửi mắng mài không sắc...
Trò ngẩn buồn rơi đọc mãi nhàu.
Học sĩ, giáo sư,... tri thức rởm
Hàn lâm, quan lớn,... thứ dân đau.
Dễ đâu thể diện chùng nhân cách
Trí tuệ... tình tang... ngó phát rầu.

Sài Gòn, 07-9-2918
NGUYỄN VĂN THÙY

* Kính mời quý thi hữu gần xa cùng vui họa tiếp. Bài họa xong, xin quý vị vui lòng gửi vào địa chỉ e-mail: thoduongluatvungtau@gmail.com – Chân thành cám ơn!

1 nhận xét:

  1. VỚI HAI TIẾN SỸ
    ( Họa “ Bới chuyện” của Nguyễn Khoan)
    Quần chúng đã hơn một cái đầu
    Đừng nên nói họ “ Biết gì đâu”
    Giữ nguyên như sách là trong sáng
    Thay đổi theo ông sẽ nát nhàu
    Bởi vậy mọi người đang bức xúc
    Cho nên các vị cũng buồn đau
    Công danh bỗng chốc thành mây khói
    Huynh đệ cháu con ruột cũng rầu
    HOÀNG TẤN ĐAT

    Trả lờiXóa