Nhớ mẹ ru Kiều
Nhớ
mẹ ru Kiều thuở ấu thơ
Hồn
ta thấm đậm tới bây giờ.
Phong
trần một kiếp thân chìm nổi
Duyên
nợ đòi phen cảnh mộng mơ.
Ngưng
Bích bao lần tình oán hận
Sân
Thiền mấy lượt cảnh bơ vơ.
Quên
mình báo hiếu vì Vương Ngoại
Nàng
Thúy đau lòng luống ngẩn ngơ.
HỒNG VINH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét