Xứ Phật
Phật chán trần gian đến núi đồi
Xây chùa dựng quán hưởng chè xôi.
Con nhang đệ tử xinh như mộng
Vãi tiểu ni cô khéo khác đời.
Oản Phật thảo thơm dài tựa mướp
Đào Tiên mơn mởn bự hơn người.
Trụ trì – Thượng tọa mang dòng “Thích”
Sương khói nhập nhòa khách lại chơi.
Cổ tự
Thương
xót một đồng đội nữ của tôi.
Cổ tự đêm đông gió chuyển mùa
Tay ai lần hạt nhịp chày khua
Cành lan cõi Phật hương thơm ngát
Trái khế sân Thiền vị chát chua
Tượng gỗ mỉm cười cùng nắng gió
Người đời lầm lũi với mây mưa
Nghìn trùng bể khổ bao giờ cạn
Cổ tự đêm đông gió chuyển mùa!
Trăng suông quạnh vắng gió sang mùa
Chuông thỉnh thâm trầm tiếng mõ khua.
Đồng đội xa vời bao buồn tủi
Vị đời thấm đẫm những cay chua.
Chiến tranh để mất thời xuân sắc
Cửa Phật mãi còn cảnh gió mưa.
Tràng hạt lần hồi dòng quá khứ
Trăng suông quạnh vắng gió sang mùa.
Chuộng nhàn
Của nả bao nhiêu để nói giàu
Khoe khoang ấy sự hiểu chưa sâu.
Phù du thế cuộc bao ngang trái
Mộng ảo nhân gian lắm hận sầu.
Tề Bá than thân còn chết đói
Thạch Sùng tắc lưỡi mãi hờn đau.
Cho hay vật ở ngoài thân đấy
Sống bớt tham lam bớt dãi dầu!
NGUYỄN KHẮC KHOAN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét