Có anh sinh viên lên thành phố học trường
Văn Khoa, ở nhà trọ. Dần dà, anh có quen cô bạn gái cũng là bạn học. Qua lại
nhiều lần, không may cô nàng có bầu đã mấy tháng. Cô gái tính chuyện bỏ thai,
anh chàng không nghe. Chuyện vỡ lở, hai người đành dắt nhau về quê trình bố mẹ
hai bên để xin phép cưới... chạy.
Nhạc phụ tương lai vốn là người xứ Quảng
Nam. Nghe nói đến chuyện tày trời với con gái, ông định đuổi thẳng anh chàng
kia về, nhưng nghĩ lại thôi. Vốn là người sính thơ lại thích nói lái, mặn
ngọt đều rành rẽ, biết anh chàng là sinh viên khoa Văn năm cuối, lại quê ở huyện
kế bên nên ông mới ra điều kiện. Thôi được, nếu muốn được xuôi chèo mát mái thì
hãy trình bày cặn kẽ cho ta biết để ta liệu, còn không thì...
Nhạc phụ tương lai nói vừa dứt câu, anh
sinh viên đã đọc vanh vách:
“AI BÀN chi chuyện đã AN BÀI
TRAI KHIỂN đồng tình gái TRIỂN KHAI
CỨ SỢ cho nên thành CỚ SỰ
MAI THAN mốt thở lỡ MANG THAI
TÍNH TỪ ngày tháng vương TÌNH TỨ
KHAI Ổ bây giờ báo KHỔ AI
CƯỠNG CHÚNG ông bà nghe CŨNG CHƯỚNG
THÔI ĐÀNH để chúng được THÀNH ĐÔI”
Đúng là thấu lý đạt tình, ông bà nhạc
đành phải cho hai đứa thành đôi.
PHẠM
XUÂN KHU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét