Về thăm Thành Cổ, mới lần qua
Quảng Trị một thời khó thể nhòa
Đạn rú ngày đêm nào được nghỉ
Bom gầm hôm sớm chẳng an hòa.
Chiều đông lạnh buốt gai đồn giặc
Sáng hạ nắng nung rụi chốt ta.
Chờ rạng bình minh anh đứng gác...
Bần thần nhớ lại những ngày qua.
Bần thần nhớ lại những ngày qua.
Đêm trắng phơi sương giữ chốt nhà...
Quyết định cấp trên là mệnh lệnh
Xung phong chiến sĩ cứ xông pha.
Chiến trường tiếng nổ thay hiệu phát
Trận đánh cờ bay đã tiến xa.
Mất mát thương đau hai chiến tuyến
Đỏ tươi màu máu, thịt cùng da...!
Đỏ tươi màu máu, thịt cùng da...
Vương vãi khắp nơi, xót lệ nhòa!
Người lính hiên ngang anh dũng tiến
Quân thù khiếp đảm ngậm ngùi xa.
Trận này trận khác không ngơi nghỉ...
Người trước người sau quyết vượt qua.
Chiến thắng, bạn bè ngày vẫn nhắc
Đâu rồi chiến sĩ... vẫn xông pha!
Đâu rồi chiến sĩ... vẫn xông pha
Nhiều lúc bần thần tự hỏi ta!?
“Được – Mất” hy sinh cho chiến thắng
“Chết – Còn” để lại được yên nhà.
Chiến tranh chắc chắn là đau khổ
Ngừng bắn yên an để hợp hòa.
Thành Cổ yêu ơi! Mình lại đến...
Hòa bình nhớ bạn đã cùng ta... !
Hòa bình nhớ bạn đã cùng ta...
Ghi những chiến công vĩ đại là...
Đây nghĩa trang dài còn trải khắp
Kia dòng chữ nổi vẫn chưa nhòa.
Không sao quên được ngày xưa ấy
Ký ức ghi đầy năm tháng qua.
Đồng đội của tôi – người sống mãi
Để non sông rợp bóng cờ hoa.
NGUYỄN
QUANG BÍCH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét