Thu nhớ
Lưng
trời lững thững sợi tơ hoang
Nhón
gót thu đang bước xuống
ngàn.
Ngõ
phượng lửa tình vừa lịm tắt
Vầng
trăng duyên nợ lại cưu mang.
Xưa
– hai mái tóc che sương lạnh
Chừ
– một mình anh dẫm lá vàng.
Bầu
rượu còn nghe hương cúc thoảng
Bóng
người biền biệt với thời gian!
LÊ
GIAO VĂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét