Bốn
chín ngày qua chị vắng nhà
Anh
buồn, cháu nhớ, héo hon hoa.
Lưng
cơm ngày cũ chơi vơi bữa
Gối
chiếc đêm dài khắc khoải qua.
Bởi
kiếp vô thường mau tẻ nhạt
Nên
đời hữu hạn chóng phôi pha.
Mồ
yên mả đẹp giờ yên nghỉ
Nửa
mái chiều thu đẫm lệ nhòa.
Tiền Giang, Rằm
tháng Tám Kỷ Hợi.
PHẠM
LONG SƠN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét