Em một loài hoa vốn
nhỏ nhoi
Khiết thanh thơm
ngát hiến dâng đời.
Mảnh mai bông trắng
vờn theo gió
Mềm mại nhành tơ
hiến tặng người.
Kẻ ghét chê hoài – “Tình ái thói”
Người yêu thú mãi –
“Nhụy hương trời”.
Bách nhân bách khẩu
làm sao được
Lặng lẽ nồng thơm lặng lẽ cười...!
NGUYỄN
KHẮC KHOAN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét