Xuân về Tết đến cứ
buồn tênh
Lọm khọm vào ra dễ
đổ kềnh.
Nhớ bạn “đi rồi” mà thấy ngán
Thương mình “còn lại” biết là vênh.
Con đường cơm gạo còn âm ấm
Cái bến văn chương
dễ bập bềnh.
Phải sự già nua nên
lẩm cẩm
Bút nghiên giấy đỏ mực chông chênh.
VŨ
DUY TIẾN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét