Có
tụ rồi tan vốn lẽ thường
Sống
đời giả tạm hỏi sao vương.
Cửa
nhà đất cát xoay cơm áo
Danh
lợi tình tiền đắm phấn hương.
Đến
buổi suy tàn thân khổ luỵ
Qua
hồi khóc hận kiếp đau thương.
Ước
chi níu giữ thời gian lại
Hành thiện yêu người đẹp mỗi chương.
HOA
ĐĂNG
Lời bình của Nguyễn Đức Thụ
Cuộc đời là một đối tượng mà mỗi chúng
ta phải suy ngẫm
sâu xa để hiểu cho đến tận cùng. Nhưng hỡi ơi, nào ai đã biết cho được cái lẽ tận
cùng của cuộc đời, ngoài những cái lẽ thường mà ta thường thấy.
Lẽ thường!
Tác giả đã mở đầu bằng 2 câu thơ:
“Có tụ rồi tan vốn lẽ thường
Sống
đời giả tạm hỏi sao vương”.
Vâng, cái lẽ thường của cuộc đời là thế,
là rồi tụ, lại rồi tan, như mây trời vậy; mây trời có lúc tụ lại, có lúc tan
ra.
Đỗ Phủ có câu thơ cám cảnh cho người bạn
nghèo: “Trên trời mây nổi như áo trắng, phút chốc biến thành chó xanh” (Thiên
thượng phù vân như bạch y, Tu tư hốt biến vi thương cẩu).
Ôn Như Hầu Nguyễn Gia Thiều, cũng có câu
trong Tần Cung Oán Ngâm Khúc: “Lò cừ nung nấu sự đời/ Bức tranh vân cẩu vẽ người
tang thương”.
Hiện tượng tự nhiên về cái lẽ hợp tan nó
lại nghiệm vào cuộc đời sâu xa, huyền bí và lại bâng khuâng man mác buồn, nó lại
thấm sâu vào thơ Hoa Đăng. Nhưng
điều rút ra ở đây lại là: “Sống đời giả tạm hỏi sao vương”. Nó tụ, nó tan; tụ mãi, rồi phải tan; thịnh
mãi, rồi cũng suy. Biết thế, thì làm sao phải buồn, phải vương vấn. Tác giả muốn
khuyên ta chăng.
Rồi nào là:
“Cửa nhà đất cát xoay cơm áo
Danh
lợi tình tiền đắm phấn hương”.
Vâng đã biết lẽ hợp, tan, đã biết lẽ thịnh,
suy chỉ là vật tương đối, thì không hiểu sao con người cứ tăm tối lao vào vòng
xoáy, lúc lo đất cát, nhà của, cơm áo; lúc tính đến danh lợi, tiền tình, son phấn
làm chi…
Ôi, xã hội mà, cuộc đời mà… Tuy là ai cũng thông lẽ hợp tan, cũng
thông lẽ thịnh suy, nhưng đến khi kết cục thì mới vỡ òa ra.
“Đến buổi suy tàn thân khổ lụy
Qua
hồi khóc hận kiếp đau thương”.
Quả thật, chỉ đến khi thân khổ lụy, đến
lúc kiếp đau thương… thì
ta mới thức được lẽ đời…
Và vào khi đó, ta mới ước:
“Ước chi níu giữ thời gian lại
Hành
thiện yêu người đẹp mỗi chương”.
Ước, nếu ta còn quỹ thời gian, còn tuổi trẻ… thì ta sẽ hành thiện, ta sẽ yêu thương hết
thảy, ta sẽ theo chủ thuyết “kiêm ái” của Mặc Tử, thuyết nhân bản của Khổng Tử,
thuyết vị tha của Như Lai… ta
sẽ sống vị nhân sinh, ta sẽ, ta sẽ…
Không kịp nữa rồi, Máy Tạo cứ vùn vụt
quay về nơi vô cùng cực.
Bài thơ đã nhắc nhở chúng ta một chân lý, đời người là quá ngắn, chỉ sống có một
lần. Phải sống sao cho khỏi ân hận, khỏi tiếc nuối, vì ta đã bỏ phí bao cơ hội
làm người thiện lương.
Tôi xin cảm ơn Hoa Đăng đã cho tôi đọc
bài thơ này…
NGUYỄN
ĐỨC THỤ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét