Tự vịnh
Thuở bé toàn mơ chuyện vá trời
Lớn lên lại chán bỏ đi chơi.
Công danh lợi lộc nhường thiên hạ
Quyền chức thấp cao mặc sự đời.
Rượu uống nhờ con say vẫn gắng
Thơ vui theo bạn biếng thường ngơi.
Xuân tàn Hạ đến kìa Thu tới
Đâu ngại Đông về chiếc lá rơi.
Không đề
Già nên dở chứng học làm thơ
Đem chuyện nhân gian để khóc vờ.
Một bóng thuyền nan bơi chấp chới
Nửa đời cánh nhạn lạc bơ vơ.
Đâu thời ước vọng tình mê mải
Đã lúc bâng khuâng cuộc hững hờ.
Gối mộng chẳng phiền ông lão Lã
Hoàng lương cũng tiếc cháo buồn ngơ.
Tham nói
Được nói, ai ơi chớ nói ham
Xưa nay việc nói dễ hơn làm.
Khuyên người trước phải trau mình thật
Nói thánh sau hay hóa chuyện sàm.
Gái ấy không xui con việc ấy
Quan tham cứ dạy vợ nghề tham
Người ta ngắm nghía nhìn nhau cả
Thiên hạ chờ xem kẻ nói nhàm
Tượng thiếu nữ
Thạch cao bột trắng đấy mà thôi
Rõ khéo khen ai tạc núi đồi.
Uốn lượn đường cong khoe dáng ngọc
Nhạt nhòa nét phấn cậy màu môi.
Chĩa ngang bồng đảo đùa quân tử
Hờ khép đào nguyên dứ chúa tôi.
Kẻ sỹ, hiền nhân nhìn lấm lét
Nọ người ngơ ngẩn oản cùng xôi.
Nhớ ngày xa
trường
Ai sẻ giùm tôi một chén sầu
Thời thơ ấu ấy trốn về đâu.
Bao lần gặp lại mùa hoa cũ
Một thuở mang theo kỷ niệm đầu.
Để nhớ vần thơ lưu sắc phượng
Còn thương cuốn vở đọng hàng châu.
Đâu ngày cuốc nghẹn lời xa bạn
Mà nẻo đường quê cỏ úa màu!
Vũng
Tàu, 17-4-2018
NGUYỄN KHOAN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét