Ướt lạnh duyên đời
Mưa
chiều ướt lạnh nỗi niềm côi
Cũng
bởi người xưa nuốt hẹn rồi.
Để
giọt hờn giăng buồn nẫu mắt
Cho
dòng tủi đọng xót nhàu môi.
Đèo
hoang bóng tỏ âm thầm dõi
Buổi
vắng mình trơn lặng lẽ ngồi.
Dẫu
chén men tình ươm kỷ niệm
Duyên
giờ vẫn trắng tựa màu vôi.
BÙI
TẤN HOÀN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét