(Ngũ
độ thanh)
Vì
đâu hết tảo lại lo tần
Khắc
khoải đêm ngày rệu rã chân.
Oải
xác nên bà hay mãi kiệm
Phờ
thân mẹ cũng phải luôn tằn.
Da
mồi tóc bạc thường mong ngủ
Gối
mỏi lưng còng vẫn mộng ăn.
Tủi
phận cho đời thương lắm nỗi
Niềm
vui uất nghẹn mỗi khi cần.
TX Long Khánh, 11-5-2019.
PHẠM SỸ
DUYÊN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét