Thuở trước siêng năng chỉ giúp người
Tuổi già tuy yếu chẳng ham chơi.
Sao đành lóc thịt, da ngâm muối
Lại nỡ phơi sương, nắng ngập trời.
Đến lớp thầy trò ra sức đánh
Vào chùa chú tiểu chẳng buông lơi.
Buồn thân tủi phận sao lầm lũi
Bảo bọc hai thân(*) trả nợ đời.
(*) Da trâu bọc trống hoặc làm giầy
dép.
TRẦN
TUẤN ANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét