Bến quê
Nhớ
lắm dòng xưa của một thời
Đôi
bờ khói quyện nước êm trôi.
Chiều
chiều ngóng đợi – chiều tan chợ
Sớm
sớm ngùi trông – sớm tiễn người.
Phận
khó cảnh nghèo,
cha chợ ngược
Nhà
đơn trẻ dại, mẹ đò xuôi.
Bến
quê cho mãi lòng neo đậu
Hoa
gạo bên sông cháy đỏ trời…
NGUYỄN
KHẮC KHOAN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét