Hoàng
hôn lịm tắt bóng chiều xa
Để
lại mênh mông nỗi nhớ nhà.
Dáng
mẹ còng lưng đôi giọt lệ
Đường
quê mỏi gối một mình cha.
Còn
đây chua xót thời thơ dại
Đâu
hết đắng cay buổi xế tà.
Tiếng
dế kêu trời rên khắc khoải
Vòm khuya đêm trắng lạnh lòng ta.
Hoàng
hôn lịm tắt bóng chiều xa
Để
lại mênh mông nỗi nhớ nhà.
Dáng
mẹ còng lưng đôi giọt lệ
Đường
quê mỏi gối một mình cha.
Còn
đây chua xót thời thơ dại
Đâu
hết đắng cay buổi xế tà.
Tiếng
dế kêu trời rên khắc khoải
Vòm khuya đêm trắng lạnh lòng ta.