Từ
độ mình về cách biệt nhau Lòng
xuân vời vợi trái tim đau. Lạnh
lùng bến nước trơ nhành liễu Xao
xác vườn trầu lặng bóng cau. Kẻ
bước cùng trời phơi nắng đổ Người
đi cuối đất gội mưa nhàu.
Một
lần cập bến thế rồi thôi Rồi
mãi xa nhau tận phía trời. Anh
tựa non cao sừng sững đợi Em
như sóng nhỏ lững lờ trôi. Gửi
niềm tâm sự tình đau nỗi Trao
cánh thư riêng ý nghẹn lời.