Bầu
đoàn thê tử...
chạy về quê
Dõi cảnh thương đau thấy não nề.
Bước
vội lên đường thân xót đắng
Xoay nguồn trở gió dạ buồn tê...
Đành
thôi...
bởi sợ khan
tiền...
“đói”
Phải
thế...
vì lo phát
dịch...
“ghê”.
Tạm kế lui quân – chờ ổn định
An bình... Tớ lại đến... làm thuê.