Bài
xướng:
Chung một nỗi niềm
Ngẫm
cảnh làng phây dạ thấy buồn
Trang
nào cũng lạnh muốn “bai” luôn.
Người
khen mỗi kiểu lâu thành ngại
Chủ
vãng nhiều hôm vắng lại chuồn.
Xướng
vịnh quê nàng như bão chảy
Ngâm
bình ngõ khách tựa trời tuôn.
Nhà
chung quạnh quẽ vì quên nhắc
Nợ cũng cười thôi bởi khuyết nguồn.