Có còn chi nữa để mà mong
Một cái thùng to trống rỗng không.
Ngoài lớp rỉ mòn đem phết vỏ
Trong vành méo mó đến đau lòng.
Phải vì giỡn cuộc cho nên vỡ
Hay bởi khoe đời thế mới tong.
Được biết ngày qua dùi thẳng đập
Đang khi tròn trịa hóa ra cong...!