Thắp
nén hương thơm giữa đất lành Trong
trời tháng bảy nắng long lanh. Hoa
đồng khoe sắc hồng tươi thắm Cỏ
nội phơi màu xanh biếc xanh. Đất
nước ngàn năm tôn nghĩa chị Non
sông vạn kiếp trọng công anh.
Còn
bao bà mẹ ngóng chờ con... Nước
mắt cạn khô đến mỏi mòn!? Tuổi
hạc cõi còm nơi cuối bãi Thân
gầy xơ xác dưới sườn non. Sắp
chầu tiên tổ chưa tròn nguyện Gần
đến tây phương vẫn héo hon.
Còn
vang sử ký nữ anh hùng Nghĩa
cả xanh ngời tận hiếu trung. Lửa
khí trời Nam hoài quyện đẫm Hồn
thiêng đất Việt mãi theo cùng. Cho
dù bão đạn đâu màng sống Dẫu
có gông xiềng chả biện cung.
Tượng
“Tàu không số” lộng trời cao Sừng
sững oai hùng sáng tựa sao. Đền
đáp công ơn bao liệt sỹ Ghi
công chiến tích những anh hào. “Đường
mòn trên biển” ngời oanh liệt Sóng
vỗ trùng dương nhuộm máu đào.
Nhà
nghèo nối khố tại cô thôn Hiếu
thảo thương cha khổ dập dồn. Bãi
tắm tình cờ duyên phối hợp Chung
thuyền mối nợ kết thành hôn. Tình
hai hướng lệch tình hoang dại? Nghĩa
một con đường nghĩa hóa khôn!
Sung
sức, đang yêu, cứ hướng xa Từ
trong đi tắt, kiếm đường ra... Bạn
xưa, hưu trí, em chào cụ! Trò
cũ, cao niên, cháu gọi bà! Không
thấy hàng cam trong chợ Phố Đâu
nghe câu ví giữa sông La(*).
Đã
thấy mây thu nhuộm tím trời Hững
hờ chi lắm khói sương ơi. Không
anh chén rượu dường cay mắt Vắng
bạn bài thơ muốn nghẹn lời. Nhạt
nắng cho lòng thương chất ngất Lam
chiều để dạ nhớ chơi vơi.
Hoa
cúc trời ban đẹp ngỡ ngàng Thu
về rực rỡ chốn đài trang. Thềm
bên mấy chậu vờn sương trắng Vườn
cũ nghìn bông ngợp nắng vàng. Bành
Trạch – ông Đào lòng tự tại Hà
Nam – cụ Nguyễn ý xênh xang.
Nhiều
đâu mơ mộng cuộc nhàn chơi Sống
đã buồn vui lắm khóc cười. Đông
lạnh, gió lùa e bấc giá Xuân
nồng, nắng trải ước hoa tươi. Chuyển
vần mấy độ kìa non nước Chìm
nổi bao phen ấy đất trời.
Đồng
Lộc ngút ngàn phơi nắng sương Một
thời bom đạn thật tang thương. Ai
người tên tuổi, ai chưa biết... Đâu
nữ hùng anh, đâu đã tường? Cánh
mũ tai bèo thành biểu tượng Bài ca bất tử mãi tròn gương.
Cô
em Bình Thuận chỉ dùm anh Nổi
rõ biển trường chữ “Dục Thanh”. Mái
ngói thời xưa màu vẫn đỏ Cành
cây ngày ấy lá còn xanh. Vì
dân canh cánh, thương dân thật Yêu
nước nồng nàn, cứu nước thành.
Tấm
gương Thị Định nước Nam mình Phụ
nữ của thời Hồ Chí Minh. Trung
hậu đảm đang – thề quyết tử Anh
hùng lẫm liệt – đám hy sinh. Rạng
nòi ngời giống tròn vành đạo Trung
nước hiếu dân thấm đậm tình.