Cuộc đời thanh thản để cho thơ Những sự phù du đã xóa mờ. Ý, tứ sâu xa vừa chợt nảy Luật, niêm rắc rối lại đang chờ. Giao lưu đắc ý từng câu chữ Kết bạn hài lòng những mối tơ.
Ngả bóng chiều buông nhớ nhớ ơi! Lũy tre ngõ ống dạ bời bời. Hoa mừng, lũ trẻ ngời xâu chuỗi Cầu khỉ, mẹ già đứng đợi nơi. Để lại trong hồn làm kỷ niệm Ẩn vào giữa trí nhập trang đời.
Tôi yêu biển vắng giữa mùa hè Thanh thản một mình đỡ tái tê. Trải giấc mơ mòng qua hải đảo Gởi niềm tâm tưởng vượt sơn khê. Lắng nghe lời sóng mời xuân lại Khẽ hát câu ca gọi én về.
Hết duyên thời chớ gượng mà chi Dẫu cố bao nhiêu chẳng ích gì. Thấy dạ bâng khuâng dường lắm bận Nghe lòng bịn rịn cũng nhiều khi. Như con thuyền cũ không về bến Tựa cánh hoa xưa đã lỡ thì.
“Ông Từ” đến quẹo nhớ cho tinh, Chạy tới ngã ba chợ Chí Linh. Thuận tiện lưu thông Ngô Đức Kế Cận kề tiếp giáp Nguyễn An Ninh. Hướng qua Đông Bắc khu đường mới Rẽ phía Tây Nam cảng Bến Đình.
Đại tướng từ trần đến cõi Tiên Quốc tang cờ rủ khắp ba miền. Thương Người trí dũng ngời sông núi Tiếc bậc anh hùng sáng Điện Biên. Giải phóng miền Nam lòng đã toại Giữ gìn biển đảo dạ chưa yên.
Đây núi Tao Phùng đất Vũng Tàu Bên bờ ngắm cảnh biển nông sâu. Phía Nam tượng chúa Ki-Tô đứng Mặt Bắc giàn khoan Bạch Hổ chầu. Ngọn Hải Đăng ngày đêm chỉ hướng Mũi Nghinh Phong năm tháng dãi dầu.
Anh nhớ chăng anh những buổi chiều Lá vàng rơi rụng chốn cô liêu. Vì buồn nào biết hình thê thảm Bởi nản còn đâu dáng mỹ miều. Mưa tạt hiên nhà chan nỗi nhớ Gió luồn khe cửa chạnh niềm yêu.
Một lần cập bến thế rồi thôi...! Rồi mãi xa nhau tận phía trời. Anh tựa non cao sừng sững đợi Em như sóng nhỏ lững lờ trôi... Gửi niềm tâm sự tình đau nỗi Nhớ nụ hương xưa ý nghẹn lời.
Từng đoàn nối tiếp xếp theo hàng Nước mắt tuôn trào, ngút khói nhang. Hai cuộc trường chinh Tài cái thế Một đời cách mạng Đức minh quang. Bác Hồ khuất núi toàn dân khóc Tướng Giáp về trời cả nước tang.
Thời thế chiến tranh phải ngục tù Anh hùng dũng khí tỏa nghìn thu. Rạng danh biển biếc người xa vợi Bừng tiếng mây ngời chốn viễn du. Luyện chí gan vàng không ảo não Bền tâm dạ sắt chẳng mờ lu.
Người đi để lại mấy vần thơ Lộng gió Thùy Vân sóng vỗ bờ. Có phải ngàn năm tình biển gọi Hay là vạn thuở tiếng lòng mơ. Rừng xanh Núi Lớn tình xanh thẳm Chiều tím Bãi Sau ý đợi chờ.