Cố nhân đâu
Ai làm lên nỗi giọt châu sa
Gừng muối giờ đang hết mặn mà.
Thế thái như mây trùm lạnh lẽo
Nhân tình tựa nắng trải phôi pha.
Văn chương thuở trước đầy trân quý
Nghiên bút thời nay rõ thật là…
Khắc vắng canh trường quyên thổn thức
Đau đời có lẽ chẳng riêng ta.
Chẳng riêng ta phải gánh niềm đau
Rượu uống khôn vơi vạn cổ sầu.
Mấy giấc nam kha rồi mộng điệp
Bao lần bãi bể với nương dâu.
Cho sen ngóng hạ chường phai sắc
Để cúc thương thu nuối bạc mầu.
Chim Việt ngựa Hồ u uất hí.
Vẫy hoài nào thấy cố nhân đâu.
Đeo đòi
Đeo đòi thơ phú để mà chơi
Thiên hạ mặc ai có lắm lời.
Hết kiếp dẫu còn trơ xác pháo
Nửa đời dù vẫn rớt mùng tơi.
Tinh thần tự nhủ rằng viên mãn
Thể chất xin thưa rất tuyệt vời.
Chia sẻ lòng mình cùng bạn hữu
Giao hòa năm tháng giúp sầu vơi.
Tân Thành, 10-4-2018
Chênh chao
Khắc quạnh canh trường ngọn bấc hao
Tình trần ngồi ngẫm lắm chênh chao.
Câu thơ nhớ bạn câu thơ trỗi
Giọt lệ thương ai giọt lệ trào.
Hỗn độn vàng thau đời nhốn nháo
Đảo điên người ngợm thế lao xao.
Dòng sông nhân nghĩa dần khô cạn
Đạo lý ngàn năm có nhẽ nào?
Phú Mỹ, 07-4-2018
Nhớ Hữu Loan
Bên ngoài vọng mãi tiếng đồi sim
Bỗng nhớ Hữu loan lệ khó kìm.
Xót kẻ chinh phu sầu khóe mắt
Thương người thiếu phụ rũ buồng tim.
Nhân văn đã khiến cơn mơ tắt
Giai phẩm làm cho giấc mộng chìm.
Sắc tím chiều hoang nghe dạ nhói
Cõi người hoang lạnh... cõi đời im.
Phú Mỹ, 09-4-2018
Thăm mộ Đạm Tiên
Xót nấm mồ xưa cỏ úa vàng
Hoàng hôn nhẹ phủ tím chiều hoang.
Ca nhi một kiếp bao cay nghiệt
Kỹ nữ ngàn năm lắm phũ phàng.
Má phấn phôi phai sầu mãi đọng
Môi hồng tàn tạ hận hoài mang.
Lệ dư đem khóc người thiên cổ
Oán kẻ chơi hoa chẳng ngó ngàng.
Phú Mỹ, 08-4-2018
NGUYỄN
HUY VỤ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét