Cố nhân đâu
Ai
làm lên nỗi giọt châu sa
Gừng
muối giờ đang hết mặn mà.
Thế
thái như mây trùm lạnh lẽo
Nhân
tình tựa nắng trải phôi pha.
Văn
chương thuở trước đầy trân quý
Nghiên
bút thời nay rõ thật là…
Khắc
vắng canh trường quyên thổn thức
Đau
đời có lẽ chẳng riêng ta.