Như giọt sương mai trước nắng hồng
Vô thường biến đổi sắc thành không.
Bao chiều đắm đuối say như mộng
Một sáng dửng dưng lạnh tựa đồng.
Chiếc lá lìa cành còn nhớ cội
Con thuyền cập bến đã quên sông.
Thói đời sáng thắm chiều phai nhạt
Chẳng có tình nao mãi ấm nồng.
Chẳng có tình nao mãi ấm nồng
Thế thời nhất sĩ lại nhì nông.
Kẻ chân rất dở đường tô lục
Người giả thường hay lối chuốt hồng.
“Lạc nước hai xe đành bỏ phí
Gặp thời một tốt cũng thành công”.
Giữa khi đạo lý đang suy mạt
Người ngợm vàng thau dễ đánh đồng.
Phú
Mỹ, 25-8-2018
NGUYỄN HUY VỤ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét