Trăng còn...
Âm
thầm đợi tối rẽ về ngang
Rực
rỡ vầng buông tỏa ánh vàng.
Giữa
khoảng sông ngời loang sóng gợn
Bên
làn gió nhẹ khỏa niềm mang.
Chờ
ai bến cũ buồn hiu hắt
Dõi
bóng người xưa tủi muộn màng.
Bỗng
ngẩn ngơ hồn, xao xuyến dạ
Trăng
còn... tuổi lão... tiếc... thời gian...
NGUYỄN
THỊ THANH VÂN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét