Trở canh
Bên
đời khắc khoải dạ hoài mong
Duyên
kiếp trăm năm nợ chất chồng.
Chạnh
nhớ xuân đầy tươi mắt biếc
Ngùi
thương gió lạnh nhạt môi hồng.
Năm
hò bảy hẹn – chôn buồn tủi
Chín
đợi mười chờ – giấu ngóng trông.
Biển
nhớ trải dài cơn sóng mộng
Đàn
xưa lẻ nhịp tái tê lòng.
VẠN
LỘC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét