Đâu phải dễ gì hiểu nỗi đau
Của người trước mắt với ngàn sau.
Tố Như mãi đó niềm bi thiết
Nguyễn Trãi nguyên kia mối hận sầu.
Phùng Quán, Chế Lan… nào phải mới
Ngân Giang… Nhượng Tống đã nghe lâu.
Ngàn năm cái nghiệp văn chương ấy
Nghiên bút đành thôi nọ phải cầu.