Đường đời bảy chục đã đi qua
Cho đến bây giờ chẳng nhận ra.
Cái đúng đào moi nên tróc rễ
Điều sai tôn tạo cũng ra hoa.
Đọc nhiều biết lắm đầu ngu mãi
Thấy đó nhìn đây mắt vẫn lòa.
Đừng trách người đời không tỉnh ngộ
Bởi vì họ cũng giống như ta.