Thập
thững trần gian mấy độ đường Ngù
ngờ để cũng lắm buồn vương. Cành
dâu một ngọn chiều nghiêng bóng Thơ
phú đôi vần sớm thả hương. Cơm
áo cũng đành thôi chuyện mặc Danh
quyền vẫn kệ chẳng tơ vương.
Thập thững trần gian mấy độ đường Ngù ngờ để cũng lắm buồn thương. Nương dâu một ngọn chiều nghiêng bóng Thơ phú đôi vần sớm thả hương. Cơm áo đã đành thôi phó mặc Danh quyền vẫn kệ chẳng tơ vương.