Kính tặng cố nhà
thơ Phùng Cung
Chuốc họa văn chương đã mãn phần
“Xem đêm” càng thấu mộng phù vân.
“Ngựa già” Chúa bỏ nên hoài sức
“Giai phẩm...” người khen phải lụy thân.
Tuyệt bút phạm lề thành hận bút
Thi nhân lạc chữ hóa tù nhân.
Khuyên người đã trót theo nghề viết
Uốn lưỡi, buông câu mọi lúc cần.