Bao năm cơ nghiệp chẳng giàu sang Bệnh tật... buồn chi khổ lại mang. Dãi nắng sông xưa kìa bến ngược Dầm mưa bạn cũ đấy đò ngang. Tuổi già sống khỏe thêm sung mãn Hạc bạch vui chơi hưởng phước nhàn.
Nguyện
cầu thần thánh chẳng hề linh Chỉ
có tự ta cứu lấy mình. Thả
hứng khởi cho hồn mọc cánh Sống
chân thiện để trí khai minh. Nên
trong gia đạo đề huề nghĩa Còn
ngoại chúng sinh trọn vẹn tình.
Chữ
Thánh xin đừng để mục chương Bởi
lo đeo đuổi món thi Đường. Tài
hèn biển rộng làm sao đảm Sức
yếu sông dài chẳng dám đương. Trong
dạ còn vang câu cố quận Bên
tai lại trỗi khúc nghê thường.
Trời xuôi tôi bạn hợp tâm đầu Mới gặp mừng mừng ngỡ đã lâu… Khúc hát em ca thêm quyến luyến Câu thơ anh xướng vợi u sầu. Đồng Nai người đến, tình vương
mãi Bà Rịa mình về, nghĩa khắc sâu.
Diễu võ tung hoành
khắp biển khơi, Hù đe lấn chiếm đã
bao đời. Vẫn hay trước vó
chuồn nong nả, Có nhớ xưa cờ cuốn tả
tơi. Tổ quốc Rồng Tiên
không thể mất, Quân dân Nước Việt
chẳng hề ngơi.
Thẫn thờ chiều tím dõi thu sang Mây xám vụt qua đếm bẽ bàng. Ghế đá đìu hiu cam phải cảnh Giọt ngâu trắng xóa rũ bên đàng. Xa rồi phượng đỏ bao ngày vắng Còn lại phố xưa những lá vàng.
Tiếng
đồn Thanh Hóa dậy non sông Mảnh
đất địa linh vọng trống đồng. Thi
hứng tâm hồn bay sảng khoái Vần
thơ dạ nhớ dạo minh thông. Lam
Sơn khí phách muôn đời rạng Hồng
Đức lẫy lừng khắp nẻo trông.
Ai đến nơi đây nhớ ngó ngàng Vũng Tàu điểm hẹn khách lần sang. Núi cao gió đón vầng trăng bạc Khơi rộng thuyền đua sóng biển
vàng. Cát trắng đảo pha chàm rạo rực Nước xanh mây quyện biếc hoang
mang.
Ngắm sóng tung tăng… biển gợi tình Gió chiều
nhè nhẹ nước lung linh… Phố đêm trẩy hội đèn giăng mắc Biển sớm thuyền đua nhạc xập xình. Mặt đất người về say mộng tưởng Lưng trời tàu lượn thỏa tâm linh.
Thơ bác bây giờ có lắm không? Riêng tôi viết lách được mươi dòng. Hướng về quê mẹ đôi đường chữ Gửi tới làng văn một nỗi lòng. Hẳn bác ngôn từ vần chọn đủ Còn tôi ý tứ kết ăn đong.
Sang mùa nghĩ lại lối người sang Vàng nắng thu phai rụng lá vàng. Sợ buổi đông hàn năm tháng sợ Mang lời hạ bỏng tối ngày mang. Núi cao vẫn mộng hồng tươi núi Làng nhỏ còn mơ thắm đẹp làng.
Của nả bao nhiêu để nói giàu Khoe khoang ấy sự hiểu chưa sâu. Phù du thế cuộc bao ngang trái Mộng ảo nhân gian lắm hận sầu. Tề Bá than thân còn chết đói Thạch Sùng tắc lưỡi mãi hờn đau.
Lên đời Tiến sỹ dễ như không Giấy lộn mà mua đáng mấy đồng. Tán lọng hai vành bôi đỏ tím Cân đai mấy chiếc nhuộm lơ hồng. Long tong trống ếch thằng Cu gõ Nhấp nháy đèn sao cái Hĩm bồng.