Thơ
Đường viết mãi vẫn không tinh Niêm
luật nào đâu có vị tình. Hạc
tất,Phong
yêu nghe phát ngán Bình
đầu,Thượng
vĩ ngẫm mà kinh. Mạ
đề đã rõ đừng lo bạn Đối
ngẫu chưa hay chỉ trách mình.
Trẩy
hội Đường thi đến Vũng Tàu Trong
lòng háo hức đã từ lâu. Miền
quê thắm đượm bao tình nghĩa Xứ
sở bừng lên vạn sắc màu. Phú
Mỹ vươn mình khoe nước
Việt Long
Điền tỏa dáng gợi trời Âu.
Những
buổi ban đầu ánh mắt trao Xuân
về rực rỡ cánh hoa đào. Hương
nồng thắm thiết lòngtrông đợi Sắc
ngọt lung linh mắt
khát khao. Thấy
cảnh vườn thơ bao thổn thức Chờ
người bến mộng những tuôn
trào.
Gió
bấc ngày đêm lạnh buốt xương Phong
phanh vạt mỏng nép bên đường. Co
ro thân thể nào ai thấu Lập
cập hàm răng mấy kẻ thương. Tượng
vẫn đòi xây,
mơ “xóa đói” Cầu
chưa muốn dựng,
đợi “tai ương”.
Gió
lạnh qua rồi ấm gió Đông, Tình
ta xao xuyến dậy
trong lòng. Thời
gian vùn vụt màu năm tháng, Kỷ
niệm dâng trào nỗi nhớ mong. Đã
biết Xuân về đầu cứ bạc, Còn
vui Thọ đến trí thêm hồng.
Đông
về u ám, cảnh thê lương Tuyết
lả tả rơi ngập khắp đường. Thân
thể đang còn nơi đất khách Tâm
hồn vẫn để chốn quê hương. Ngàn
xa đau đáu niềm mong mỏi Muôn
dặm nấu nung nỗi nhớ thương.
Bận
quá nhưng mà vẫn nghiện “phây” Vào
trang cảm xúc cứ vơi đầy. Say
vì ý tỷ nhiều anh kết Thích
bởi thơ chàng lắm chị ngây. Lục
bát nuôi mầm đơm biếc nụ Đường
thi dưỡng cội trổ xanh cây. Yêu
từng nét chữ người ta viết Xướng
họa cho vần ấm lại đây!
Vú sữa nhà ai thật... khỏi bàn! Ưa nhìn đến độ mãi nhìn khan. Thì ra đẹp mắt do hồng điểm Rõ khéo đầy cơn bởi mọng tràn. Ngỡ mộng no lòng xua buổi khát Vơi tầm để ý nặng lời than.
Muốn
viết thơ vui hỏi cách gì? Tìm
đâu cảm hứng nhất là khi… Lương
chồng, lương vợ chưa
vào cữ Lãi
mẹ, lãi con đã tới
kỳ. Thấy
dạ quắt queo dòng Lục bát Nghe
lòng heo hắt tứ Đường thi.
Rộn rã câu mừng tuổi bảy mươi Thơ văn, đạo đức chẳng thua người. Vũng Tàu tâm huyết say màu tím Quỳ Hợp lạc quan đậm nét tươi. Tình cảm, tâm hồn vào số một Nghĩa nhân, ân ái tựa vàng mười.
H’Hen Niê – Á
hậu mới vừa ghi Về
Sứt Mờ Đưng có việc gì!? Rạng
rỡ buôn làng cha mát mặt Tưng
bừng phố núi mẹ tràn my. Trong
nhà nổi tiếng “dân bình dị” Ngoài
nước vang danh “Miss bánh mỳ”.
Những
người ưu tú cứ ra đi Giây
phút chia xa biết nói gì. Để
“Khúc sông quê” se thắt dạ Cho
“Làng quan họ” rã rời mi. Đây
lời son sắt vang vừa độ Đó
tiếng trung trinh cất đúng thì.
Lắm
kẻ tranh hơn được những gì? Bao
người chịu thiệt mất điều chi? Có
nên ghen ghét thành ra hận? Hay
bởi mê lầm dẫn đến si? Lối
sống đương thời như vậy hả? Lẽ
nào cửa Phật mới từ bi?
Nhìn
trăng kỷ
niệm lướt trên ngàn Khắc
khoải bên lòng chữ hợp tan. Để
cánh hoa vàng nương bãi cạn Rằng
cây sáo mỏng vận hơi khàn. Khung
trời chốn nọ vầng mây tản Biển
nghĩa nơi này ngọn gió chan.